Ma ma thấy Tôn Phương Nhi mất hồn thất đảm kinh hồn rời khỏi, bèn open đi vào.“Vương phi, cô gái ta sẽ tin sao?” Ma ma hỏi.Thương Mai đàng hoàng nhạt nói: “Nàng ta vẫn tin, bạn nữ ta thật sự trúng độc rồi, ta chưa phải hù dọa phụ nữ ta, đi nói đến Đao lão đại, trông chừng nhất cử nhất đụng của thiếu phụ ta.”“Vương phi thiệt sự hạ độc rồi sao?” Ma ma gớm ngạc.“Phải, một số loại độc này là sử dụng cổ trùng trên tử thi Hàn Thanh nhận được rang khô với nghiền nát thành bột rồi thêm một loại độc tố mới, buổi tối nay, phụ nữ ta đang biết.” yêu quý Mai thần sắc hững hờ nói.“Thật sao? vương phi ngươi thiệt sự quá khôn cùng rồi.” Ma ma cực kỳ vui mừng, vốn dĩ khoảng thời gian này luôn luôn bị bạn ta tính kế, đã khiến cho mọi fan rất cáu rồi, bất ngờ Vương phi hạ thủ lại gấp rút như thế, nhanh chóng phản kích lại.Thương Mai ngồi xuống, ánh mắt u ám: “Nàng ta hạ thủ cùng với ta, ta có thể nhịn, hạ thủ với phái nam nhân của ta, ta cùng thiếu nữ ta quậy đến lúc cá thuộc lưới rách.”Mà điều đặc biệt nhất là cô biết Đông Mệnh Cổ là bao gồm cách giải cổ, rõ ràng, không tồn tại thuốc giải, giải cổ chưa hẳn dùng biện pháp dùng dung dịch giải.Tôn Phương Nhi vừa rồi lúc nói chuyện, lòi ra một chút thông tin.Tôn Phương Nhi vừa cho thì cô nói ý muốn giết thiếu phụ ta, trước tiên làm cho loạn quan tâm đến của nàng ta, lại sử dụng mê hương khiến cho nàng ta loàn tâm, bạn nữ ta tất nhiên sẽ cắn câu.Sau lúc Tôn Phương Nhi trở về, Quý thái phi hỏi mục đích Hạ yêu đương Mai tìm nữ ta, Tôn Phương Nhi nói: “Nàng ta hạ độc cùng với ta rồi.”“Ngươi còn hoàn toàn có thể bị người vợ ta hạ độc sao?” Quý Thái phi không tin tưởng nói.“Mắc bẫy của người vợ ta, cô gái nhân này hết sức lợi hại.” Tôn Phương Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.“Ngươi sẽ trúng độc gì?” phái mạnh Hoài vương vãi ngồi trên ghế, âm thoa hỏi.“Không biết, bây giờ còn không phản ứng, thanh nữ ta nói buổi tối nay sẽ biết.” Tôn Phương Nhi hận mang đến răng ê ẩm, cần sử dụng độc là thế mạnh mẽ của nàng ta, ngạc nhiên điểm mạnh của bản thân mình lại chạm chán đối thủ.“Ngươi rất có thể giải độc không?” phái mạnh Hoài vương hỏi.“Nàng ta nếu đang hạ độc, tự nhiên không dễ dàng dàng hoàn toàn có thể giải được.”“Bản vương tra cứu một đại phu cho ngươi, giúp đỡ ngươi giải độc.” Trên khuôn mặt trắng bệch của nam giới Hoài Vương rất u ám, không dừng lại ở đó đáy mắt bao gồm sự thuyệt vọng sâu sắc, ngoài ra không ngờ Tôn Phương Nhi bất lợi như vậy.“Tạ vương gia, không cần.” Tôn Phương Nhi nói: “Nếu là độc ta bắt buộc giải, đại phu trong kinh cũng không thể giải được.”“Sau này tín đồ hành sự cẩn trọng một chút, bây giờ ngươi vốn dĩ tránh việc đi gặp nàng ta.” nam Hoài Vương không vui nói.Tôn Phương Nhi ngước đầu, giọng nói khẽ khàng: “Phải, ta không nên rồi.”Quý thái phi với Nam Hoài vương liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không thực sự tốt.Nam Hoài Vương xem xét một lát: “Mộ Dung Khanh đã từng dẫn một người hậu đến Hi Vi Cung, địa thế căn cứ theo fan của bọn họ hình dung, thân hình tín đồ này giống như Hạ yêu quý Mai, phiên bản vương ngủ ngờ, chiêu tập Dung Khanh dẫn bệnh dịch cho Hoàng thượng.”“Có cách biết bệ hạ mắc bị bệnh gì không?” Quý thái phi hỏi.Tôn Phương Nhi ngồi ngấc đầu chú ý Tôn Phương Nhi.Tôn Phương Nhi lòng mắt vụt sang một tia âm lãnh độc ác: “Cách thì có, nhưng phải tốn một chút thời gian.”Đến khoảng giờ Hợi, Tôn Phương Nhi ban đầu cảm thấy nhức bụng, new đầu chỉ là bao gồm hơi nhâm nhẩm đau, qua thời gian một nén hương, cảm xúc phần bụng gian khổ như xé toạc ra, đau tới cả nàng ta sinh hoạt trên giường lăn lộn.“Gọi vương gia!” Tôn Phương ta hết sức đau đớn, lập tức đi kiếm Nam Hoài Vương.Nam Hoài Vương phi vào thấy Tôn Phương Nhi ôm bụng lăn lộn, khía cạnh mày trắng bệch như tờ giấy, các giọt mồ hôi hột tự trán chảy xuống, môi cắn rách, tia máu rỉ ra.Nam Hoài vương đỡ thanh nữ ta, nhíu mày hỏi: “Cảm thấy như vậy nào?”Tôn Phương Nhi cắn chặt răng, chịu đựng đựng cơn đau, bỗng cảm thấy bao tử quặn lên, thiếu phụ ta vùng dậy lao đầu lảo đảo, thị chị em đỡ chị em ta trở về, đau khổ tuy đỡ một chút, cơ mà đầu choáng váng cực nhọc chịu, trong cả đứng cũng không có sức.“Biết ngươi đã trúng độc gì chưa?” nam giới Hoài vương thấy đau buồn hình như đã giảm sút một chút, hỏi.“Không biết!” sắc đẹp mặt của Tôn Phương Nhi bắt đầu đỏ bừng, những giọt mồ hôi trên trán thường xuyên chảy ra, phái mạnh Hoài Vương đưa tay sờ trán của chị em ta, vậy vương nhíu mày: “Ngươi nói coi ngươi sao rất có thể không cẩn trọng như thế? Vào bây giờ lại trúng kế của thiếu phụ ta”“Là ta không cẩn thận, vương gia bớt giận!” giọng nói của Tôn Phương Nhi yếu hèn ớt vô lực, từ đầu đến chân một chút ý thức cũng ko có.Nàng ta trước giờ đồng hồ cũng biết nam giới nhân này không phải là người rất có thể phó thác cả đời, nhưng chị em ta lại chưa từng vọng tưởng, chỉ muốn ngừng đại nghiệp chiêu tập Dung Khanh, ban đầu không trân trọng chị em ta, là lỗi của hắn.Đau đớn dần dần tan biến, cả khiến đầu óc của phụ nữ ta choáng váng, công sức toàn thân dần dần rút cạn.Thị nàng đi vào, nhỏ tuổi giọng nói: “Vương gia, Phương Nhi cô nương, Nhiếp chủ yếu Vương phi ở bên ngoài.”“Nàng ta mang lại làm cái gì?” phái mạnh Hoài Vương giá giọng nói.“Hồi bẩm vương vãi gia, chị em ta ko nói.”“Để cô gái ta vào đi.” Tôn Phương Nhi mặt mày tái nhợt nói.Nam Hoài vương vãi ngồi ở một bên, mặt mày âm trầm, yêu mến Mai khi bước lại ko lên tiếng.“Vương gia cũng tại đây sao?” yêu đương Mai mỉm cười, Đao lão đại theo đằng sau.Nam Hoài Vương không lên tiếng, hắn ta khinh thường hành lễ với yêu quý Mai, càng khinh thường thường xin chào hỏi.Thương Mai không hề để tâm, đi mang đến trước chóng Tôn Phương Nhi, ngồi xuống: “Khó chịu không?”Tôn Phương Nhi trừng mắt với cô: “Người đừng quá đắc ý.”Thương Mai rung lắc đầu: “Có gì nhưng đắc ý chứ? so với Đông Mệnh Hoài Vương chợt ngẩng đầu, quan sát Tôn Phương Nhi, hình như có khá ngạc nhiên.Sắc khía cạnh của Tôn Phương Nhi càng tái trắng: “Ta lừng chừng người đang nói cái gì”Thương Mai thấy phản bội ứng của nhị người, trong tâm địa có cảm xúc có khá kỳ lạ, mẫu cổ của Đông Mệnh Cổ chưa phải là hạ trên người Nam Hoài vương vãi sao? hay là nói sẽ hạ mà lại hẳn ta không biết?Phương Nhi này là người của hắn Cổ, hạ cổ độc trên người hai người, dòng gọi là đồng mệnh, một người chết, người còn lại cũng buộc phải chết, không tồn tại thuốc giải.” yêu quý Mai giỏi bụng phân tích và lý giải cho nam giới Hoài Vương.Nam Hoài vương vãi nheo mắt nhìn chằm chằm Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi chống người dậy: “Người rốt cuộc mang lại làm loại gì?”“Giúp người!” mến Mai mỉm cười mang ra một túi châm: “Ngươi còn nếu không châm cứu, ắt sẽ không còn nhìn thấy đi, tín đồ rốt cuộc đang hạ độc gì cùng với ta?” Ánh đôi mắt của Tôn Phương Nhi vang vẻ ân oán độc.“Ta sao có thể sẽ nói mang đến ngươi được chứ? Ngươi chưa hẳn cũng không tồn tại nói với ta phương pháp giải Đồng Mệnh Cổ xuất xắc sao?” yêu mến Mai đem châm ra, kim châm ở bên dưới ánh nến vạc ra ánh nắng u tối: “Ngươi cũng muốn ta châm cứu không?”Tôn Phương Nhi vẫn trợn mắt nhìn cô, không lên tiếng, lại, lười nhác nói: “Thôi vậy, ta uổng công chạy đến một chuyến, ngươi đi bị tiêu diệt đi!”Nói xong, đứng dậy muốn rời khỏi.Tôn Phương Nhi đanh giọng nói: “Đứng lại!”Thương Mai quay đầu, chợt mỉm cười: “Không nỡ chết sao?”Tôn Phương Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sau trước gì sẽ tìm kiếm được cách giải độc.”Thương Mai lại ngồi trở lại: “Được, ta chờ ngươi.”Độc này, sau buổi tối nay, cho dù y thuật của cô bé ta hữu ích xong, yêu thương Mai lôi ra ba viên dược hoàn: “Tối ni uống thuốc, tương lai độc tính của ngươi sẽ từ từ ẩn đi, một mon sau sẽ lại tái phát, mang lại lúc kia ta lại châm cứu khống chế độc tính cho ngươi!”Nói xong, cô nạm túi châm ước ao rời khỏi.