Trang chủ » Văn mẫu lớp 9 Tập 1: phân tích truyện ngắn “Chiếc lược ngà” ở trong nhà văn Nguyễn quang Sáng.
Bạn đang xem: Phân tích bài chiếc lược ngà
Đề bài: đối chiếu truyện ngắn “Chiếc lược ngà” trong phòng văn Nguyễn quang đãng Sáng.
Bài làm
Nguyễn quang Sáng là nhà văn chăm viết về cuộc sống đời thường và con fan Nam cỗ với rất nhiều thể các loại khác nhau: tiểu thuyết, truyện ngắn, kịch…Tác phẩm “Chiếc lược ngà” được nhà văn chế tạo năm 1966 trên chính mặt trận miền nam trong thời kì cuộc binh đao chống Mĩ đang diễn ra quyết liệt. Truyện bộc lộ thật thấm thía, cảm hễ tình cảm cha con sâu nặng và cao rất đẹp trong cảnh ngộ éo le của chiến tranh. Qua thiên truyện, bọn họ thấy được năng lực xây dựng tình huống truyện độc đáo, nghệ thuật và thẩm mỹ khắc họa diễn tả tâm lí, tính cách nhân đồ dùng khéo léo của nhà văn Nguyễn quang đãng Sáng.
Truyện được xây cất trên hai trường hợp cơ bản: trường hợp thứ nhất: độc lập lập lại, anh Sáu được ngủ phép về thăm nhà, thăm bé sau tám năm ròng xa cách. Tuy vậy thật trớ trêu thay, nhỏ bé Thú đang không chịu nhận anh Sáu là thân phụ vì bên trên khuôn mặt anh tất cả vết thẹo (khác cùng với tấm hình chụp với mẹ nó). Và đến lúc Thu hiểu ra và biểu thị tình cảm với thân phụ thì cũng chính là lúc ông Sáu đề xuất lên đường. Trường hợp thứ hai: Anh Sáu quay lại chiến khu và dồn hết toàn bộ tình thương, nỗi ghi nhớ con bằng cách làm một dòng lược ngà để tặng ngay cho con. Nhưng lại anh còn chưa kịp trao món quà ấy cho con thì anh đã hi sinh. Trước cơ hội nhắm mắt, anh sẽ nhờ anh em trao tận tay loại lược đó cho con gái. Với bí quyết tạo trường hợp truyện như thế, đơn vị văn đã đầy mẩu truyện lên sự kịch tính, chất chứa yếu tố bất ngờ và xúc động. Tình huống đầu tiên là tình huống cơ bản của truyện, biểu thị tình cảm mạnh mẽ của Thu với cha. Trường hợp thứ hai lại biểu hiện tình cảm sâu sắc của người phụ thân dành cho đứa con gái nhỏ nhắn bỏng. Trường đoản cú đó bật sáng tư tưởng chủ thể của tác phẩm: tình cảm cha con sâu nặng, gắn kết nhưng éo le, đau khổ trong chiến tranh.
Cũng qua trường hợp truyện ấy, người đọc còn thừa nhận ra năng lực khắc họa, miêu tả tâm lí, tính cách nhân thứ sắc sảo của nhà văn Nguyễn quang Sáng qua nhân đồ dùng ông Sáu và nhân vật bé nhỏ Thu. Điều này được biểu hiện trong haonf tiền cảnh và sau khi bé xíu Thu nhận ra cha. Rất có thể nói, niềm khát khao cháy phỏng của ông Sáu mong được nghe một giờ “Ba” đẩy đà bao nhiêu thì nhỏ nhắn Thu – nhỏ ông Sáu lại càng lảng tránh, xa giải pháp đến bấy nhiêu. Tự đó, gần như nét trung khu lí giằng xé, chống chọi nội chổ chính giữa của hai cha con cứ diễn ra, biểu lộ tình thân phụ con sâu nặng, cao quý và siêu đỗi thiêng liêng, cao quí.
Ông Sáu được phép về thăm nhà, thăm bé sau tám năm ròng rã xa cách, lòng ói nao, hy vọng ngóng được gặp con cháy rực trong thâm tâm ông. Không đợi thuyền cập bến, ông Sáu sẽ “nhón chân khiêu vũ thót lên bờ, xô cái xuồng tạt ra” rồi “bước nhanh nhẹn với những cách dài”, miệng “kêu khổng lồ tên con, vừa cách vừa khom bạn đưa tay đón ngóng con”. “Anh ko kìm nổi nỗi xúc động” khi chạm chán lại con, dấu sẹo dài mặt má lại mẩn đỏ , giần đơ trông dễ dàng sợ. Giọng gắn thêm bắp, run run: “Ba phía trên con!, tía đây con!”. Ráng nhưng, trái lại với cảm tình đó của ông, nhỏ xíu Thu lại cảm giác sợ hãi, đơ mình tròn xoe mắt, bỏ chạy rồi thất thanh gọi “Má, má”. “Anh đứng sững lại đó, nhìn theo con, nỗi khổ cực khiến mặt anh sầm lại trông thật xứng đáng thương và hai tay buông xuống như bị gãy”. Vai trung phong trạng ông Sáu buồn bã tột cùng, ông ao ước ngóng được nhỏ chạy lại ôm mình tuy nhiên đứa con nhỏ bé bỏng, thơ ngây lại xa lánh, bồn chồn khiến ông hụt hẫng, âu sầu và thất vọng.
Trong ba ngày được nghỉ ngơi phép làm việc nhà, Ông Sáu tìm đủ mọi cách để được gần gụi con bé, nhưng hình như mọi sự cố gắng ấy phần đông trở phải thất bại. Bé xíu thu càng trở phải ngờ vực, sợ hãi. Khi bà bầu bảo mời phụ thân vào ăn uống cơm, nhỏ xíu vẫn một mực không điện thoại tư vấn ba và lại nói trổng “vô nạp năng lượng cơm”, “cơm chín rồi”. Ngay cả khi bé bỏng bị ép vào con đường cùng là chắt nước nồi cơm, mặc dù loay hoay chần chờ phải giải pháp xử lý thế nào, nó cũng chẳng chịu đựng gọi. Bé nhỏ ướng bướng cho tới mức, chú tía cũng nên thở dài “con bé đáo nhằm thật” hay trong bữa tiệc khi gắp miếng mụn nhọt vào bát nó, nó rước đũa soi vào trong chén rồi đột ngột hắt cả miếng trứng cá ra khỏi chén, phun tung tóe ra phía bên ngoài mâm, ông Sáu khó tính không kìm giữ được cảm hứng đã đánh nhỏ và bất lực nhưng thét lên “sao ngươi cứng đầu thừa vậy!”. Trong khi ông khao khát đã có được tình cảm của con bao nhiêu thì con bé lại trả toàn ghẻ lạnh trước hồ hết tình cảm vồ vập của cha bấy nhiêu. Ông càng ý muốn xích sát nó, nó lại càng lùi xa; ông càng chiều mến nó, này lại càng lẩn tránh; ông càng mong được nghe tiếng ba thì này lại càng không gọi. Ông kiên nhẫn, đợi chờ cảm xúc của nhỏ “ trong cả mấy ngày anh chẳng đi đâu xa, lúc nào cũng vỗ về con”, “anh quay trở về nhìn con vừa khẽ nhấp lên xuống đầu, vừa cười. Có lẽ vì khổ trung ương đến nỗi không khóc được cần anh yêu cầu cười vậy thôi”.
Tuy nhiên, cách biểu hiện bướng bỉnh, ương ngạnh kia của bé nhỏ thu hoàn toàn không đáng trách. Bởi đơn giản và dễ dàng là vì bé xíu thấy người cha của hiện tại trước mắt khác với tấm hình chụp phổ biến với má của nhỏ nhắn quá. Vả lại Thu còn quá bé nhỏ bỏng để hoàn toàn có thể thấu gọi được sự hà khắc của cuộc sống, của chiến tranh và người lớn cũng còn chưa kịp giả say đắm cho nhỏ xíu hiểu nên nhỏ xíu không tin là người có vết sẹo xung quanh kia là tía của mình. Đồng thời, điều đó cũng chứng tỏ tình cảm thâm thúy của bé dành mang lại ba. Bé nhỏ chỉ yêu, chỉ nhận tía khi biết đúng chuẩn đó là ba của nhỏ xíu mà thôi.
Vì thế, sau thời điểm ngủ một đêm bên nhà bà ngoại, được ngoại lý giải về nguyên nhân vết sẹo bên trên má của ba, bé Thu cảm xúc khó chịu, cả đêm lăn lóc ko ngủ, xen lẫn niềm ân hận, khi sẽ đối xử với ba không tốt. Buổi sáng chia tay ấy, trước dịp ông Sáu lên đường, thể hiện thái độ và hành vi của nhỏ nhắn khác trọn vẹn mọi khi: “nó không bướng bỉnh hay nhăn mi cau tất cả nữa, vẻ khía cạnh nó sầm lại ai oán rầu”. Khi đối lập với ông Sáu, “đôi mắt mông mông của con nhỏ bé bỗng xôn xao”, “tình cảm phụ vương con như thốt nhiên trỗi dậy trong người nó”, “nó kêu thét lên: “Ba…a…a…ba!”. Sự ước mơ tình cảm cha bị kìm nén trong cả mấy năm, nay bỗng bật lên xé chảy cả sự lạng lẽ và xé cả gan ruột mọi người, “nghe thiệt xót xa”. Nắm rồi, nó vừa kêu, vừa chạy tới, cấp tốc như một con sóc, “nó chạy thót lên cùng dang nhì tay bao phủ lấy cổ cha nó”. Sự xúc đụng ngẹn ngào đã khiến “làn tơ tóc sau ót nó như dựng đứng lên”. Nó hôn khắp fan ông Sáu, “hôn tóc, hôn cổ, hôn vai cùng hôn cả dấu thẹo dài bên má của tía nó nữa”. Sợ cha đi mất, “chắc nó nghĩ nhị tay quan yếu giữ được bố nó, nó dang cả nhì chân câu lấy bố nó với đôi vai nhỏ bé của chính nó run run”. Sau khoản thời gian nghe ông Sáu nói: “Ba đi rồi ba về cùng với con”, nhỏ xíu Thu thét lên: “không!”. Vừa khóc vừa ko cho phụ thân đi. Giọt nước mắt ấy là bộc lộ của tình phụ thân con nóng áp, của sự việc hạnh phúc vỡ òa khi thừa nhận ra phụ vương sau tám năm xa cách, lại vừa xen lẫn cả sự nạp năng lượng năn, ân hận hận vị không kịp dấn ra cha sớm rộng chút nữa… tận mắt chứng kiến cảnh ngộ ấy, gồm người đã không cầm được nước mắt, còn bác ba thì cảm giác như có bàn tay nỗ lực lấy trái tim mình cơ mà bóp thắt lại…Qua thái độ và hành vi của bé Thu trước và sau khi nhận ra ông Sáu là phụ thân mình, tín đồ đọc thấy được dưới sự hồn nhiên, ngây thơ cùng cứng đầu, bướng bỉnh của nhỏ xíu là tình cảm cha con sâu nặng, bền chặt, thiêng liêng. Đồng thời, fan đọc cũng khám phá Nguyễn quang Sáng là nhà văn rất am hiểu tâm lí và thương yêu trẻ thơ yêu cầu mới gồm có trang văn thật sinh động và cảm đụng về tình thân phụ con đến như vậy!.
Trong dòng lược ngà, tình cảm của ông Sáu dành riêng cho con cũng mãnh liệt, sâu nặng không kém. Cảm xúc ấy được người sáng tác thể hiện tại phần làm sao trong chuyến trở lại thăm nhà cùng được diễn tả kỹ lưỡng hơn khi ông ở địa thế căn cứ kháng chiên. Về cho tới chiến khu, ông Sáu cảm xúc day dứt,ân hận vị đã nóng giận đánh con. Ông dồn tất cả tình thương, nỗi nhớ nhỏ bằng việc làm một cây lược ngà – lời hứa với bé trước lúc phân chia tay. Tìm kiếm được khúc ngà voi, ông “hớn hở như 1 đứa con trẻ được quà”, rồi dành riêng hết trung ương trí, cảm tình vào làm cho một cây lược. “Anh cưa từng chiếc răng lược thận trọng, cẩn thận và nạm công như tín đồ thợ bạc”. Trên sống sống lưng của dòng lược tất cả khắc mẫu chữ “Yêu nhớ khuyến mãi ngay Thu bé của ba” cơ mà ông gò lưng, xung khắc từng nét một. Chiếc lược ngà phần nào gỡ rối được chổ chính giữa trạng của tín đồ cha. Cái lược trở thành vật qúy giá cơ mà ông dồn tất cả tình cảm yêu thương thương bé của người cha sau tám năm ròng xa cách. Bởi thế, mọi khi nhớ con, ông lại mang chiếc lược ra ngắm với chải lên tóc mình cho thêm bóng, thêm mượt. Nhưng mà rồi ông Sáu đang hi sinh trong một trận càn của giặc, khi còn chauw kịp trao cây lược cho con gái. Trước lúc tắt thở, không hề sức trăng trối lại điều gì, “hình như chỉ có tình phụ vương con là bắt buộc chết được”, ông đã mang cây lược mà ông thường có theo bên mình rồi trao cho bác cha và nhìn người chúng ta một hồi lâu, ánh nhìn như gửi gắm sự ủy thác thiêng liêng. Chỉ khi thừa nhận được lời hứa hẹn cua bác bỏ Ba, “mang về tận chỗ trao đến cháu” thì người thân phụ mới nhắm mắt. Điều đó đến ta thấy tình phụ vương con mãnh liệt với tha thiết của ông Sáu. Qua câu chuyện, tín đồ đọc không chỉ là cảm nhận thấy tình cảm thân phụ con sâu nặng của ông Sáu hơn nữa thấm thía về mọi đau thương, mất mát, ngang trái mà cuộc chiến tranh đã gây ra. Đồng thời thấy được các hi sinh thầm lặng mà cao siêu của những người lính vào chiến tranh…
Như vậy, qua bài toán phân tích sinh hoạt trên, họ thấy “Chiếc lược ngà” tất cả một tình tiết khá chặt chẽ, phát hành được những tình huống bất ngờ hợp lí. Ngoài việc xây dựng thành công hai nhân vật chính bé nhỏ Thu cùng ông Sáu, tác giả còn thành công trong việc lựa lựa chọn nhân vật fan kể chuyện: xưng “tôi”, ngôi thiết bị nhất, là ông bố – người bạn thân thiết của ông Sáu trong chiến tranh. Ông ko chỉ tạm dừng ở việc chứng kiến câu chuyện, rồi nhắc lại theo điểm nhìn của bản thân mà cao hơn, ông ba còn giãi bày sự đồng cảm, share với những nhân đồ vật như một fan trong cuộc. Lựa chọn nhân vật đề cập chuyện như vậy, làm cho câu chuyện trở yêu cầu đáng tin cậy, tăng theeo sự sống động cho số đông tình máu được kể. Fan kể chuyện lại trọn vẹn chủ động điều khiển và tinh chỉnh nhịp nhắc theo trạng thái cảm hứng của mình, chủ động xen vào những chủ kiến bình luận, quan tâm đến để dẫn dắt sự chào đón của fan đọc, bạn nghe…Tất cả góp phần đắc lực khiến cho sự thành công xuất sắc của thiên truyện, cũng như ý nghĩa tư tưởng của item được bộc lộ rõ hơn.
Tóm lại, qua truyện ngắn “Chiếc lược ngà”, họ thực sự ngấm thía và cảm cồn trước tình cảm phụ vương con sâu nặng, gắn kết của phụ thân con ông Sáu trong tình cảnh éo le của chiến tranh. Truyện ko chỉ dừng lại ở việc khắc họa cảm tình phụ tử nhiều hơn có ý nghĩa sâu sắc tố cáo hiện thực, tố cáo chiến tranh đã đập nát bao nhiêu cảnh yên ổn vui, đã phá tan đi biết từng nào là hạnh phúc của những gia đình, khiến vợ ông chồng xa cách, thân phụ con xa nhau. Từ câu chuyện, họ càng cảm thấy trân trọng rộng nền hòa bình dân tộc và càng quí trọng rộng tình cảm gia đình mà không ngừng mở rộng ra là tình yêu quê nhà đất nước.
Đề bài: so sánh truyện ngắn chiếc lược ngà của Nguyễn quang đãng Sáng
Bài làm
Nguyễn quang Sáng là công ty văn trưởng thành và cứng cáp trong nhì cuộc binh cách chống Pháp và phòng Mĩ. Các sáng tác của ông tập trung chủ yếu đuối về cuộc sống và con tín đồ Nam bộ trong nhị cuộc chiến tương tự như sau hòa bình. Dòng lược ngà là giữa những tác phẩm danh tiếng của ông được biến đổi năm 1966. Công trình để lại tuyệt hảo sâu sắc trong lòng người phát âm về tình cảm phụ vương con sâu nặng trong yếu tố hoàn cảnh chiến tranh khốc liệt.
Tác phẩm chuyển phiên quanh trường hợp truyện éo le: Ông Sáu sau tám năm xa bên đi chống chiến, ông được nghỉ bố ngày phép về viếng thăm nhà, thăm con. Trước nỗi xúc rượu cồn và tình cảm yêu quý của ông, nhỏ xíu Thu – đứa phụ nữ ông yêu thương quý, mong nhớ trong cả tám năm trời đang không nhận ra ông là ba. Ngày ông buộc phải trả phép về đơn vị cũng chính là ngày con bé nhỏ nhận ông là ba. Ở đơn vị, ông Sáu dồn toàn bộ tình yêu, nỗi nhớ, nỗi ân hận vào vấn đề làm mẫu lược ngà để khuyến mãi ngay con. Nhưng còn chưa kịp trao cây lược cho con thì ông sẽ hi sinh vào một trận càn phệ của Mỹ. Từ trường hợp truyện, thành tựu đề cao, truyền tụng tình ca tình thân phụ con sâu nặng, đồng thời tố giác tội ác chiến tranh.
Truyện luân phiên quanh hai nhân vật thiết yếu là nhỏ xíu Thu và ông Sáu, thông qua tình huống truyện éo le, từng nhân vật biểu hiện tính cách, phẩm hóa học của mình.
Trước hết về bé bỏng Thu, em là nhỏ của ông Sáu tuy thế từ nhỏ đã đề nghị xa cha do ba vào chiến trường. Sau tám năm xa cách, Thu được gặp mặt lại ba, hầu hết tưởng này sẽ là cuộc sum họp đầy hạnh phúc, tuy vậy trái ngược với ông Sáu mừng quýnh lao về phía em thì Thu dửng dưng, thậm chí hoảng hốt gọi Má. Má . đa số ngày sau đó, cho dù ông Sáu hết lòng chăm sóc nhưng bé xíu Thu vẫn rét nhạt, thậm chí xa lánh, ương ngạnh cự xuất xắc ông Sáu. Dù ông đã làm hết bí quyết nhưng nhỏ xíu Thu vẫn không call ông là ba. đầy đủ lúc gặp mặt khó khăn, nguy cung cấp Thu chỉ điện thoại tư vấn trống không, không nhận được sự hỗ trợ của ông Sáu, nó cũng loay hoay tự có tác dụng một mình. Trong bữa cơm, ông Sáu gắp mang đến nó quả trứng cá, Thu gạt ra, bị ông Sáu đánh, cô bé xíu lập tức bỏ về nhà bà ngoại. Nguyễn quang Sáng đã diễn tả thật đúng mực thái độ, hành động kì cục của nhỏ nhắn Thu. Vì trong yếu tố hoàn cảnh chiến tranh tàn khốc em không hiểu nhiều những oái oăm mà chiến tranh gây ra, nên chỉ có thể vì một vệt thẹo trên mặt ông Sáu em nhất quyết không dấn ba. Điều đó cũng cho thấy Thu là đứa con trẻ bướng bỉnh, đậm chất ngầu nhưng đằng sau sự lắc đầu đến cứng đầu đó là tình thân thương thắm thiết Thu dành riêng cho ba mình.
Bé Thu cứng đầu từ khước sự thân mật của phụ thân bao nhiêu thì khoảng thời gian rất ngắn nhận ra phụ thân lại mãnh liệt, xúc cồn bấy nhiêu. Sau thời điểm nghe bà nước ngoài giải thích, bé xíu Thu đang trở về nhà trong sạch ngày ông Sáu lên đường về solo vị. Con bé bỏng đã đổi khác hoàn toàn cách biểu hiện trong sự tưởng ngàng của ông Sáu và phần đa người, giờ gọi tía của Thu là tiếng call kìm nén trong cả tám năm, tám năm yêu thương, chờ lâu ngày ba về. Không chỉ gọi, con bé xíu con lao tới, nhảy lên người ba và hôn khắp cùng, hôn mặt, hôn má, cùng hôn cả lốt thẹo dài cùng bề mặt ba, vệt thẹo đã khiến con bé xíu bướng bỉnh không sở hữu và nhận ba. Thu ôm chặt anh, quàng cả chân vào fan anh Sáu, bởi nó sợ buông lơi anh Sáu vẫn đi mất, cái ôm chiếc hôn ấy còn như muốn bày tỏ toàn bộ tình cảm Thu giành riêng cho ba. Trong giây phút đó, ai ai cũng như lặng tín đồ đi bởi vì xúc động. Cùng với lối miêu tả chân thực, giàu cảm giác tác đưa đã cho thấy tình thương yêu sâu nặng Thu giành riêng cho ba, dù cho có những thời điểm gan góc, ngang bướng nhưng em vô cùng giàu tình yêu và dễ dàng xúc động.
Về phía ông Sáu, trong ba ngày về nghỉ ngơi phép, ông dành riêng trọn dịu dàng cho đứa con gái bé bỏng bỏng. Thuyền chưa cập bờ ông đã lập cập nhảy lên bờ, chạy về phía con, đôi bàn tay sẵn sàng dang ra mong chờ đứa nhỏ sà vào lòng. Nhưng mà trái ngược với điều ông tưởng tượng, bé Thu cự tuyệt, lảng tránh, điều đó làm ông rất là đau lòng, nhị tay ông buông thõng như bị gãy. Khuôn phương diện ấy thật đáng thương biết bao, ông băn khoăn làm thế nào để hoàn toàn có thể xóa nhòa khoảng cách thời gian và không khí ấy. Để bù đắp đến con, cha ngày ngủ phép ông ko đi đâu, chỉ quanh quẩn mặt con, yêu thương, đon đả bên con mong muốn Thu sẽ cầm đổi. Trước sự việc cứng đầu của Thu, ông chỉ khẽ lắc đầu, chứ không hề trách mắng con. Chỉ cho đến lúc ông gắp thức ăn cho nó bị Thu quăng quật ra, bao nhiều bi ai đau dồn nén lâu nay ông đã đánh Thu, điều đó đã làm cho ông ăn năn mãi về sau. Khoảnh khắc niềm hạnh phúc nhất mà lại cũng đau lòng tốt nhất của ông đó là được nghe giờ gọi ba thiêng liêng, nhưng này cũng là dịp ông buộc phải chia tay bé trở về đối kháng vị. Một fan lính từng trải, dũng cảm trên mặt trận lại khóc bởi vì tiếng call đầy thân thương. đông đảo giọt nước mắt không thể kiềm chế, cứ nỗ lực trào ra. Giữa những ngày ở mặt trận ông ân hận vì tiến công con, không quên lời hứa, ông dồn tận tâm vào làm cái lược ngà. Ông đưa ra chút, tỉ mẩn mài từng cái răng lược mang đến nhẵn bóng. Thậm chí, cái chết cũng không cướp đi được tình thân thương bé của ông Sáu. Vết thương nặng nề trong một trận càn khiến cho ông kiệt sức, ko trăng trối được điều gì tuy thế ông vẫn dồn hết tàn lực móc cây lược trao cho bè phái và giữ hộ gắm đồng minh mình qua góc nhìn đây yêu thương. Cây lược ấy vẫn được bạn đồng team trao lại cho nhỏ bé Thu. Tình cha con đang không chết, nâng đỡ cô nhỏ bé trưởng thành, quá lên đa số đau yêu quý mất mát. Ông Sáu là biểu tượng cho tình cảm thương, sự nhiệt tình và che chở của người cha dành cho bé mình. Thông qua đó ta tìm ra sự bạt tử của tình cảm thân phụ con trong yếu tố hoàn cảnh chiến tranh.
Tác phẩm đã xuất bản được trường hợp truyện độc đáo, bất thần qua đó bộc lộ chủ đề của tác phẩm. Thẩm mỹ và nghệ thuật phân tích trung khu lí nhân thiết bị tinh tế, sâu sắc, phù hợp với lứa tuổi. Lối nói chuyện chân thực, tự nhiên, nhiều cảm xúc. Hình hình ảnh giản dị, cơ mà giàu giá chỉ trị, chân thành và ý nghĩa biểu tượng, kết tinh trong biểu tượng chiếc lược ngà. Ngôn ngữ đậm giản dị, đậm chất Nam Bộ.
Câu chuyện đang tái hiện thành công tình phụ thân con sâu nặng của nhỏ bé Thu cùng ông Sáu. Trường đoản cú đó, tác giả cho biết thêm sự hung tàn của chiến tranh; những bi kịch cùng cảm tình gia đình xinh tươi trong thời chiến. Đồng thời thắng lợi cũng ca tụng tình cảm phụ tử linh nghiệm trong yếu tố hoàn cảnh chiến tranh khốc liệt.