Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial
Sau lúc triệu Ôn Ninh đến, trung tâm trạng Ngụy Vô Tiện bao gồm hơi rối loạn, nặng nề tránh ngoài không cách nào ánh mắt sáu đường tai nghe tám hướng, nhưng mà nếu Lam Vong Cơ không muốn bị người khác xúc cảm ra y đến, vậy thì đương nhiên sẽ dễ dàng như trở bàn tay, vậy nên khi hắn vừa quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt ngày càng giá băng bên dưới ánh trăng kia, tim nảy lên một cái, có tí giật mình.Hắn đắn đo Lam Vong Cơ sắp tới đây đã bao lâu, phải chăng đều nghe cùng thấy hết hầu như chuyện hắn làm.
Sau lúc triệu Ôn Ninh đến, trung tâm trạng Ngụy Vô Tiện bao gồm hơi rối loạn, nặng nề tránh ngoài không cách nào ánh mắt sáu đường tai nghe tám hướng, nhưng mà nếu Lam Vong Cơ không muốn bị người khác xúc cảm ra y đến, vậy thì đương nhiên sẽ dễ dàng như trở bàn tay, vậy nên khi hắn vừa quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt ngày càng giá băng bên dưới ánh trăng kia, tim nảy lên một cái, có tí giật mình.Hắn đắn đo Lam Vong Cơ sắp tới đây đã bao lâu, phải chăng đều nghe cùng thấy hết hầu như chuyện hắn làm.
Bạn đang xem: Ma đạo tổ sư lam trạm
Giả dụ hồi đầu y dường như không say, một mạch đi theo sau hắn tới đây, vậy cảnh ngộ này sẽ còn gượng gạo gạo hơn nữa.Ngậm miệng không nhắc tới Ôn Ninh trước khía cạnh y, chờ tín đồ ta ngủ lại ra đây điện thoại tư vấn tới, quả thật cực nhọc xử.Lam Vong Cơ khoanh tay, Tị trằn kiếm nghiêng trong lòng, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy y trưng cái bạn dạng mặt không vui ra ví dụ như thế, hắn cảm thấy mình nhất định phải mở miệng lý giải trước, xoa dịu viên diện căng thẳng mệt mỏi này dòng đã: "Khụ, Hàm quang đãng Quân."Lam Vong Cơ ko ư hử.Ngụy Vô nhân thể đứng trước fan Ôn Ninh, mặt đối mặt trừng đôi mắt với Lam Vong Cơ, sờ sờ cằm, chẳng biết tại sao lại chột dạ gớm gớm.Cuối cùng, Lam Vong Cơ thả bàn tay cầm cố Tị nai lưng xuống, đi về phía trước nhì bước. Ngụy Vô luôn thể thấy y nạm kiếm xông thẳng hướng Ôn Ninh mà lại đi, tưởng y mong muốn chém Ôn Ninh, mạch cân nhắc quay nhanh: "Hỏng rồi. Lam Trạm hẳn là giả say thật, y đợi mình triệu Ôn Ninh ra là chém luôn. Cũng đúng, nào tất cả ai một chén là bửa đâu."Hắn nói: "Hàm quang quẻ Quân, ngươi nghe ta...""Bốp" một tiếng, Lam Vong Cơ đập Ôn Ninh một chưởng.Một chưởng này tuy nghe cực kêu, nhưng không còn có lực gần kề thương thật. Ôn Ninh bị đánh một cái, chỉ lảo hòn đảo lùi vài ba bước, lung lay, bất biến cơ thể, liên tục đứng yên, trên mặt đầy vẻ mù mờ.Cái tâm trạng này của Ôn Ninh, tuy không còn nóng nảy dễ tức giận dịp phát điên hồi trước nữa, dẫu vậy tính tình cũng chẳng tương đối hơn là bao. Như đêm bị người vây công nghỉ ngơi núi Đại Phạm ấy, kiếm còn chưa đâm lên người hắn, hắn vẫn cố hết sức hất cất cánh đối phương, bóp cổ nhấc lên. Ví như Ngụy Vô luôn tiện không chống cản, hắn thể nào cũng sẽ bóp chết tươi từng thương hiệu từng thương hiệu một nghỉ ngơi đó. Nỗ lực mà hiện nay hắn bị Lam Vong Cơ đập một cái, vẫn cứ cúi đầu, điệu cỗ như không đủ can đảm phản kháng. Ngụy Vô một thể hơi cảm giác kỳ quái, nhưng nhiều hơn thế là thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Ôn Ninh tiến công trả, nhị người lũ họ kiên cố sẽ tấn công tới mức cực nhọc mà hoà giải. Dịp này, trong khi Lam Vong Cơ còn chê một chưởng đó của y không được để diễn đạt sự phẫn nộ, lại đập Ôn Ninh một chưởng, đẩy trực tiếp hắn lui ra phía bên ngoài vài trượng.Y rất khó tính nói với Ôn Ninh: "Đi đi."Ngụy Vô Tiện ở đầu cuối cũng chú ý tới, có nơi nào đó là lạ.Hai chưởng này của Lam Vong Cơ, bất cứ hành vi xuất xắc là ngôn ngữ, đều rất rất... Ấu trĩ.Đẩy Ôn Ninh ra một khoảng chừng vừa đủ, Lam Vong Cơ như vẫn hài lòng, xoay người, đi trở về, đứng ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện.Ngụy Vô luôn thể cẩn cẩn trọng thận nhìn châm bẩm vào y.Vẻ mặt và biểu cảm của y, không có bất cứ khác thường gì. Thậm chí là còn nghiêm túc, còn thong dong trịnh trọng hơn bình thường, cần yếu nào bắt bẻ. Khăn buộc đeo rất ngay ngắn, khía cạnh không đỏ, thở ko gấp, bước tiến mang theo gió, cẳng chân vững vững vàng vàng. Hoàn toàn có thể thấy, y vẫn chính là Hàm quang đãng Quân - danh sĩ Tiên môn nghiêm chỉnh đoan trang, bình thản tự tin.Thế dẫu vậy hắn cúi đầu xuống, vạc hiện, ủng của Lam Vong Cơ, với ngược.Trước khi hắn đi tất cả cởi ủng hỗ trợ cho Lam Vong Cơ, đặt ở bên giường. Mà lúc này, Lam Vong Cơ ủng trái đi chân phải, ủng cần đi chân trái.Hàm quang Quân xuất thân danh môn, cực trọng tư thế lễ nghi, hoàn hảo và tuyệt vời nhất không thể mang như này rồi cứ cố gắng đi ra đường.Ngụy Vô nhân tiện hỏi dò: "Hàm quang Quân, đấy là mấy?"Hắn so một hai. Lam Vong Cơ không đáp, nghiêm nghị choạng hai tay ra, một trái một phải, nghiêm túc nắm chặt rước hai ngón tay hắn."Cạch", Tị è cổ kiếm bị người chủ sở hữu bỏ quên rơi xuống đất.Ngụy Vô Tiện: "..."Này tuyệt đối không buộc phải Lam Trạm bình thường!Ngụy Vô tiện thể nói: "Hàm quang đãng Quân, gồm phải ngươi say rồi không."Lam Vong Cơ: "Không có."Người uống say phần đa không thừa nhận mình đã say. Ngụy Vô tiện rụt ngón tay về, Lam Vong Cơ vẫn không thay đổi tư thế nuốm ngón tay hắn, hai ráng tay tráng lệ bắt ko khí. Ngụy Vô Tiện không nói gì mà nhìn y, trong gió tối se lạnh, ngước đầu ngắm trăng.Người ta toàn say rồi mới ngủ, Lam Vong Cơ lại ngủ rồi mới say. Rộng nữa sau khoản thời gian say, xem ra y chẳng khác gì với khi thường, cho nỗi khiến cho người ta khó mà phán đoán.Năm xưa Ngụy Vô Tiện có tương đối nhiều bạn rượu, từng thấy đủ trò hề vô cùng thời điểm quặc sau thời điểm say của đám đó. Bao gồm gào khóc, tất cả khục khặc mỉm cười ngơ, gồm nổi diên la lối khóc lóc, gồm nằm trực tiếp cẳng mặt đường, bao gồm sụt sùi "sao ngươi lại không bắt buộc ta", tuy thế lại là lần đầu tiên trông thấy một Lam Vong Cơ ko ồn ko ào, vẻ mặt chủ yếu trực, hành động lại rất là quái kỳ lạ như vậy.Khoé miệng hắn giần giật, nạm nén ý cười, nhặt Tị trằn bị ném xuống đất, đeo lên trên người mình, nói: "Được rồi, theo ta về."Không thể thả Lam Vong Cơ chạy loạn ở kế bên như vậy được. Trời biết y còn rất có thể làm gì.Cũng may, sau thời điểm Lam Vong Cơ say rồi ngoài ra cũng rất giản đơn nói chuyện, phong độ không tồi mà đồng ý một cái, đồng thời cất bước cùng hắn. Nếu có fan đi ngang qua khu vực này, nhất mực sẽ tin tưởng rằng đây là đôi bạn trẻ tri kỷ đi đêm tâm sự.Phía sau, Ôn Ninh im re đi theo, Ngụy Vô Tiện đã muốn thủ thỉ với y, Lam Vong Cơ đột nhiên xoay người, lại nổi giận đùng đùng tung một chưởng. Lần này, đập lên ở trên đầu Ôn Ninh.Đầu Ôn Ninh bị đập mang lại lệch đi, đang thấp nay càng phải chăng hơn, cơ mặt cụ thể đã bị tiêu diệt cứng, ko có bất cứ biểu cảm gì, một đôi tròng trắng cần thiết coi là ánh nhìn kia, lại làm bạn ta trông ra một vẻ rất là tủi thân. Ngụy Vô tiện thể dở khóc dở cười, kéo tay Lam Vong Cơ: "Ngươi đánh hắn làm gì!"Lam Vong Cơ cần sử dụng giọng điệu uy hiếp nhưng mà khi y tỉnh tuyệt đối sẽ không cần sử dụng nói với Ôn Ninh: "Đi đi!"Ngụy Vô nhân thể biết, cần thiết làm trái lời tín đồ say, gấp nói: "Được được được, theo ngươi, đi thì đi." Nói rồi rút sáo trúc ra. Nhưng mà hắn còn không đặt sáo lên môi, Lam Vong Cơ sẽ giật lấy, nói: "Không được thổi đến hắn nghe."Ngụy Vô Tiện mỉm cười nhạo: "Sao ngươi ngang ngược ráng hả."Lam Vong Cơ mất hứng lặp lại: "Không được thổi cho hắn nghe!"Ngụy Vô nhân thể phát hiện. Fan say rượu thường nói rất nhiều, Lam Vong Cơ ngày hay không say mê mở miệng ra sao, sau khoản thời gian y uống say rồi, cứ lặp đi tái diễn một câu nói không thôi.Xem thêm: Khoá Ứng Dụng Trên Ios - Khóa Ứng Dụng Trên Iphone, Tạo Mật Khẩu Cho App
Hắn nghĩ về bụng, chắc rằng Lam Vong Cơ không ưa thích hắn mang tiếng sáo tinh chỉnh và điều khiển Ôn Ninh, mang lại vuốt lông y, tiện nói: "Được rồi. Chỉ thổi cho ngươi nghe."Lam Vong Cơ chuộng "Ừ" Một tiếng, nhưng lại không trả cây sáo lại mang lại hắn.Ngụy Vô nhân tiện chỉ đành thổi còi hai lần, nói với Ôn Ninh: "Cứ trốn đi thôi, đừng để người ta phân phát hiện."Dường như Ôn Ninh rất mong mỏi đi theo, nhưng đã nhận được chỉ lệnh, lại sợ bị Lam Vong Cơ đập thêm mấy phát, chầm chập luân phiên người, lôi hấp dẫn kéo, xủng xẻng leng keng, cúi đầu hơi ủ ê quăng quật đi.Ngụy Vô nhân thể nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, sao ngươi say rồi nhưng mà mặt ko đỏ chút nào vậy hử."Bởi do nhìn Lam Vong Cơ vượt bình thường, còn bình thường hơn cả Ngụy Vô Tiện, vậy nên hắn cũng không nhịn được mà dùng giọng điệu khi nói cùng với người thông thường đối thoại cùng với y. Ai dè, Lam Vong Cơ nghe chấm dứt câu này, đùng một phát đưa tay túm lấy vai hắn, kéo vào vào lòng.Bất ngờ không đề phòng, Ngụy Vô tiện thể bị kéo va đầu vào lồng ngực y.Đang choáng váng, thanh âm của Lam Vong Cơ từ phía trên truyền xuống: "Nghe tim đập.""Gì?"Lam Vong Cơ: "Mặt không nhìn ra, nghe tim đập."Lúc nói, lồng ngực y rung động theo giọng điệu, trái tim mạnh mẽ nảy lên, thình thịch, thình thịch, gồm hơi nhanh. Ngụy Vô luôn tiện dời đầu ra, gọi ý: "Nhìn mặt không sở hữu và nhận ra, nghe tim đập mới nhận xét được à?"Lam Vong Cơ ngoan ngoãn trả lời: "Ừm."Ngụy Vô tiện thể ôm bụng cười.Lẽ nào domain authority mặt Lam Vong Cơ dày mang lại thế, ngay cả đỏ cũng không lòi ra nổi?Lam Vong Cơ sau khi uống say vậy mà lại thành thật như vậy, không dừng lại ở đó hành vi với lời nói cũng... Buông thả hơn hẳn bình thường!Hiếm lúc trông thấy một Lam Vong Cơ thành thực trực tiếp thắn như vậy, bảo Ngụy Vô Tiện đem lễ để đảm nhận mà ko giở ý xấu ra, sao tất cả thể?Hắn gửi Lam Vong Cơ trở về quê hương trọ. Phi vào phòng, trước là đè y lên giường, tháo cặp ủng sở hữu ngược kia ra, suy nghĩ đến câu hỏi y hẳn là phân vân tự vệ sinh mặt, liền mang một chậu thau nước nóng cùng một cái khăn vải vóc vô trong, thay khô, vội vàng thành khăn vuông, dỡ khăn buộc trán Lam Vong Cơ xuống, thanh thanh lau mặt đến y.Trong quy trình này, Lam Vong Cơ ko có bất cứ phản kháng nào, ngoan ngoãn mang hắn vê tròn đập dẹp. Bên cạnh lúc khăn vải lau đến gần mắt sẽ nheo mắt lại, thì y cứ liên tiếp nhìn đăm đăm vào hắn, mí mắt không chớp được một cái. Trong bụng Ngụy Vô luôn tiện nghĩ ra đầy đủ ý xấu, ko nhịn được gãi cằm y một hồi, cười nói: "Nhìn ta có tác dụng chi? Đẹp không?"Đúng thời điểm lau xong, không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện vẫn ném khăn vải vào trong chậu nước, nói: "Rửa mặt ngừng rồi, ngươi có muốn uống nước không?"Sau lưng không tồn tại tiếng hễ nào, hắn xoay đầu lại nhìn, Lam Vong Cơ bê chậu nước, úp mặt vào đó.Ngụy Vô Tiện kinh hãi đến biến hóa sắc, gấp giật thau nước dịch sang nơi khác: "Đâu bao gồm kêu ngươi uống nước vào này!"Lam Vong Cơ bình tĩnh lạnh nhạt ngẩng đầu lên, giọt nước trong veo tí tách bóc lăn xuống ngoài cằm, ướt nhẹp vạt áo trước. Ngụy Vô Tiện quan sát y, tâm tư một lời khó nói hết: "... Y đã uống xuất xắc chưa? cực tốt là Lam Trạm tỉnh giấc rượu rồi đừng nhớ gì hết, bằng không kiếp này coi như không còn mặt mũi để mà chạm chán người nữa." cần sử dụng tay áo lau bọt bong bóng nước đọng mặt cằm giúp y, nói: "Hàm quang Quân, ta nói vật gì thì ngươi đã làm dòng đó hả?"Lam Vong Cơ: "Ừm."Ngụy Vô Tiện: "Ta hỏi gì ngươi đáp nấy?"Lam Vong Cơ: "Ừm."Ngụy Vô Tiện đặt một đầu gối lên giường, nhếch một bên khoé môi: "Vậy được. Ta hỏi ngươi - tất cả lén uống Thiên Tử Tiếu ngươi che trong chống không?"Lam Vong Cơ: "Không."Ngụy Vô Tiện: "Có say mê thỏ không?"Lam Vong Cơ: "Thích."Ngụy Vô Tiện: "Có từng phạm cấm không?"Lam Vong Cơ: "Có."Ngụy Vô Tiện: "Có từng thương yêu ai chưa?"Lam Vong Cơ: "Có."Ngụy Vô tiện thể hỏi chuyện đều đến điểm rồi dừng, không còn thừa cơ hỏi bài toán riêng của Lam Vong Cơ, chẳng qua chỉ chứng thực y có thật hỏi gì đáp nấy hay là không thôi. Hắn hỏi tiếp: "Giang Trừng hả?"Cau mày: "Hừ."Ngụy Vô Tiện: "Ôn Ninh thì sao?"Lạnh nhạt: "A."Ngụy Vô Tiện mỉm cười híp đôi mắt chỉ vào mình: "Này thì cầm cố nào?"Lam Vong Cơ: "Của ta.""..."Lam Vong Cơ dõi theo hắn, từng chữ từng chữ, phân tích vô cùng: "Của. Ta."Ngụy Vô Tiện ngẫu nhiên hiểu ra.Hắn gỡ Tị trần xuống, âm thầm nghĩ: "Vừa nãy ta chỉ mình, Lam Trạm phát âm thành ta nói "này" là Tị è cổ ta sẽ đeo nhỉ."Nghĩ cho tới đây, hắn xuống giường, nắm Tị nai lưng đi từ phía bên trái phòng lịch sự bên đề xuất phòng, từ đông cho tới tây. Quả nhiên, hắn tiếp cận đâu, ánh mắt Lam Vong Cơ cũng chăm chú di chuyển theo đó. Cực kỳ thẳng thắn, cực kì vô tư, rất kỳ ngừng khoát, cực kì trần trụi.Ngụy Vô nhân thể bị ánh mắt gần như là nhiệt tình như lửa làm cho chừng như cần thiết dừng chân, giơ Tị trằn lên trước đôi mắt Lam Vong Cơ: "Muốn bao gồm không?"Lam Vong Cơ nói: "Muốn có."Dường như cho rằng như vậy không đủ chứng minh khao khát của mình, Lam Vong Cơ túm một phân phát bắt lấy mẫu tay nạm Tị trằn của hắn, hai con mắt nhạt màu chú ý thẳng vào hắn, thở nhẹ một hơi, núm sức gặm từng chữ mà lặp lại: "... Muốn. Có."Ngụy Vô nhân tiện biết y sẽ say cho rối bời, biết lời này không hẳn nói cùng với mình, tuy thế vẫn bị nhị chữ này nện cho tay như nhũn ra, chân đứng cũng bủn rủn.Hắn âm thầm nghĩ: "Lam Trạm này thật là... Giả dụ như y thật thà nồng nhiệt bởi thế với một cô nương, vậy thì sẽ là một trong những nam nhân đáng sợ kích thước nào chứ!"Bình ổn vai trung phong trạng, Ngụy Vô nhân thể nói: "Ngươi, sao lại phân biệt ta? nguyên nhân lại góp ta? chưa phải vì lần tàn liền kề trong đụng Huyền Vũ đó chứ?"Lam Vong Cơ khẽ mở miệng, Ngụy Vô tiện sáp lại ngay sát hơn chút, ước ao nghe câu trả lời của y. đột nhiên, Lam Vong Cơ nhấc tay đẩy một cái, đẩy Ngụy Vô Tiện ngã lên giường.Ánh nến bị một phẩy tắt ngúm, Tị è kiếm lại bị chủ nhân ném xuống đất. Ngụy Vô luôn thể bị đẩy đến mắt nổ đom đóm: "Lam Trạm?!"Một nơi không còn xa lạ nào đó sau thắt sườn lưng bị vỗ một phát, hắn cảm hứng như vẫn ở buổi chiều đầu tiên trong Vân rạm Bất Tri Xứ vậy, khắp cơ thể tê dại, quan trọng động đậy. Lam Vong Cơ thu tay về, ở xuống cạnh hắn, đắp kín chăn cho tất cả hai: "Đến tiếng Hợi. Nghỉ ngơi ngơi."Hóa ra là quy mức sử dụng làm cùng nghỉ đáng sợ của cái tên người nhà họ Lam tê phát huy tác dụng. Ngụy Vô tiện bị cắt đứt câu hỏi gặng, chú ý nóc giường, nói: "Chúng ta tất yêu vừa ngơi nghỉ vừa nói chuyện phiếm sao?"Lam Vong Cơ: "Không thể."... Thôi được, có cơ hội sẽ chuốc say Lam Vong Cơ tiếp, sau trước cũng hỏi ra thôi.Ngụy Vô tiện nói: "Lam Trạm, ngươi cởi mang đến ta đi. Ta vẫn đặt trước hai gian phòng, chúng ta không rất cần được chen chung một giường đâu."Lam Vong Cơ giạng tay tới, mò mẫm vào chăn một hồi, bước đầu chậm rãi dỡ áo hắn. Ngụy Vô nhân thể quát lên: "Được rồi! Được rồi! chưa phải cởi mẫu này!!! Ừ!!! Được! Ta nằm, ngủ!!!"Trong nhẵn tối, trọn vẹn tĩnh mịch.Lặng yên ổn chốc lát, Ngụy Vô tiện thể lại nói: "Cuối cùng thì ta cũng coi như biết tại sao nhà các ngươi cấm rượu rồi. Một chén bát ngã, tửu phẩm còn tệ nữa. Nếu như như fan Lam gia uống say rồi ai cũng như ngươi, bắt buộc cấm. Ai uống tấn công kẻ đó."Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, nhấc tay bịt miệng hắn.Y nói: "Suỵt."Một khá của Ngụy Vô luôn thể bị chặn ở ngực cùng giữa môi răng, đẩy ko ra, ép xuống không xong.Thật hệt như từ sau khi trở về, các lần hắn ao ước trêu chọc Lam Vong Cơ như lúc trước đây, sau cuối đều biến thành tự có tác dụng tự chịu.Không cần chứ?! cuối cùng thì sai sót vị trí nào?!