Bóng đêm như mực, suy yếu như nước.
Bạn đang xem: Dục hỏa độc nữ tiểu thuyết
Trong vương phủ Diên quốc, một mảnh đèn đuốc.
"Hách Liên Trần, chàng vì sao phải đối xử với ta như thế?"
A Khí nửa quỳ dưới đất, trên người đầy rẫy vết thương, nếu nhìn cẩn thận, sẽ thấy một khuôn mặt xấu xí tới gớm khủng tràn ngập oán hận lạnh lẽo, hai nhỏ ngươi chăm chú nhìn vào nam tử trước mặt, thần sắc đau khổ!
Hách Liên Trần một thân cẩm y hoa phục, biểu cảm hờ hững, không hề bị âm thanh phẫn nộ chất vấn của A Khí lay động, đáy mắt phiền chán căm ghét có thể thấy rõ ràng.
"A Khí, đừng trách ta, có trách thì nên trách ngươi có mặt đã sở hữu bộ dáng ghê tởm này." Hách Liên Trần vừa nói vừa dùng tay bóp chặt cằm A Khí, đôi lông mày nhíu chặt, vẻ mặt chán ghét đến cực điểm.
"Ngươi chán ghét ta như vậy, lúc trước cần gì phải tiếp cận ta?" A Khí ngữ khí run rẩy, thanh âm đã nghẹn ngào, mấy ngày trước bên tai còn nghe lời thề non hẹn biển, người tê thì thào bên tai nàng, đời này kiếp này, bảo vệ nàng chu toàn!
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn lại ép nàng tới tuyệt lộ không chút lưu tình, nàng hôm ni hoàn toàn vì hắn thấm đẫm máu tươi lạm sát mạng người, hóa ra chỉ là một con cờ của hắn mà thôi. Mưu hại, phản quốc, cấu kết với giặc từng cái tội danh hết thảy gắn lên người nàng, không thể trốn đi đâu được.
Nàng là đứa con gái bị vứt bỏ của tướng phủ, không người hỏi thăm, không được yêu thương cưng chiều, ngay lập tức ngay cả một cái danh tự ra dáng cũng không có, bộ mặt xấu xí càng gây thêm vô số lần bắt nạt hiểm ác, chỉ vì gặp hắn, không chê nàng dung mạo xấu xí đến không có mặt mũi, không khinh thường thường một thân khí nữ, từ đó, một tấm chân tình giao phó toàn bộ cho hắn, lại không ngờ đến, đổi lấy kết cục thảm hại như vậy!
"Ngươi lớn lên bộ dáng ghê tởm thế này, thật không ngờ lại am hiểu mấy thức độc thuật hạ lưu, không lợi dụng không phải rất đáng tiếc sao? Ngươi yên tâm, sau thời điểm ngươi chết ta sẽ đem ngươi an táng thật tốt, chẳng qua trước đó, ta còn muốn... Lấy vài thứ trên thân thể ngươi."
Hách Liên Trần buông cằm nàng ra, đưa tay dọc xuống vừa đúng trước ngực, nhẹ nhàng điểm một cái, bên môi chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh, vào mắt tàn nhẫn đột hiển.
Xem thêm: Bài Yêu Một Người Vô Tâm (Acapella), Lời Bài Hát Yêu Một Người Vô Tâm
Chỉ trong chớp mắt, nàng liền biết rõ hắn muốn cái gì.
Hoảng sợ trừng lớn nhì mắt, thân thể cũng không kìm được mà run lên.
Hắn, muốn tim của nàng!
"Tuyền Nhi mấy ngày trước trúng kịch độc, cần dùng tim người làm dẫn, ngươi là tỷ tỷ của Tuyền Nhi, trước lúc chết sao không làm chút nhân tình, đem trái tim vô dụng này đến nàng, nói không chừng sau thời điểm ngươi chết, Tuyền Nhi sẽ còn nhớ lấy ngươi."
Thì ra là vậy! nam nhân khiến nàng nỗ lực hết mình, thứ tình yêu kia, chưa từng, càng không thể thuộc về nàng, mà là muội muội mỹ mạo vô song, khuynh quốc khuynh thành kia!
Nàng am hiểu độc thuật, nhưng xưa nay không lộ diện, chỉ sợ rước họa vào thân, võ nghệ cao cường nhưng vẫn giả bộ như vô năng nhu nhược, chỉ muốn an ổn sống hết đời, lại bởi vì gặp được hắn, toàn bộ phá vỡ!
"Moi tim làm thuốc?! Hách Liên Trần, ngươi thật ngoan độc."
A Khí cười tự giễu, nỗi đau trên thân thể sao bằng nổi nỗi đau trong tâm? Nàng chỉ là hận! Hận mình dễ tin người khác, hận mình dở người xuẩn đến cực điểm.
"Tính mạng Tuyền Nhi đang ngàn cân treo sợi tóc, ta dù đợi thêm một khắc cũng không thể! Ngươi là kẻ sắp chết, còn muốn giữ tim làm gì? Lại nói, bằng cái bộ dạng này của ngươi sống chui nhủi trên thế gian cũng thật ghê tởm."
Hách Liên Trần lại bóp chặt cằm A Khí, lực đạo mạnh đến mức muốn đem người trước mặt bóp nát, sau đó hung hăng hất lên.
"Ngươi tâm ngoan thủ lạt, quỷ kế đa đoan, Tuyền Nhi ôn nhu thiện lương, đơn thuần thông minh, nếu không phải đại phu nói nhất thiết phải dùng tim của người thân nhất, ta sao có thể dùng trái tim của kẻ bẩn thỉu như ngươi?"
Bỗng dưng, một tiếng cười điên cuồng có theo thê thảm vô tận, vết thương trên người cũng biến thành kịch liệt đau nhức, một trận mùi tanh vào cổ vội ùa lên, một ngụm máu đỏ tươi xịt ra, đâm vào đôi mắt đau nhức!
Trước mắt lóe lên tia sáng sắc bén, tức thì sau đó ngực bị vật nhọn hung hăng đâm vào, A Khí cứng ngắc nhìn xuống dưới, một cây chủy thủ thẳng tắp cắm vào trước ngực nàng, không để hở một chỗ trống nào, hắn quả thật muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
"Người đâu, lấy tim."
Đầu càng thêm u ám, sự vật trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, thoáng chốc chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi vào phòng, ý thức ngày càng tiêu tán, đau đớn một hồi, A Khí chỉ cảm thấy vào thân thể có thứ nào đó bị cưỡng ép lấy ra, nàng không cam lòng, oán hận, nhưng oán hận cũng không thể làm gì nữa, về sau chỉ còn lại hắc ám hỗn độn vô biên.
Đây chính là chết sao? Nàng khổ, nàng oán bao nhiêu cũng không thể làm gì sao?
Nàng thống hận!
Diên Thế năm thứ bốn sáu, vào phủ Trấn Quốc tướng quân, gió thu nổi lên.Trong phòng nhỏ nơi biệt viện, nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ nằm trên giường...