← Ch.1007 | Ch.1009 → |
Hot!!! Pi Network đã đồng ý lên mainnet! Đừng bỏ qua cơ hội như bitcoin! |
Lúc bà núm Lục cho tới thì trung khu sự nặng nề nề, cơ hội về lại một thân vơi nhàng.
Bạn đang xem: Đọc truyện nàng dâu cực phẩm
"Đừng tiễn nữa, vào trong nhà đi." Kéo cửa sổ xe xuống, Đàm Thủy tâm vẫy tay, góc nhìn nhìn hai đứa trẻ con đầy hiển từ: "Các cục cưng, trang bị hai chạm chán lại."
Ngộ Hạ: "Chào nạm nội ạ..."
A Lưu: "Tạm biệt cụ."
Bác từ nổ máy cồn cơ, tài xế rời đi.
Bà rứa thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vào mắt tràn đầy vẻ lưu lại luyến.
Cho cho đến khi xe rẽ quý phái lối không giống rồi, bóng dáng của Đàm Hi và hai đứa trẻ cũng tắt thở hẳn thì bà new thu lại tầm mắt, sau đó thở lâu năm nặng nề.
Bác Từ: "Bà chủ, bà đề xuất vui vẻ mới đúng chứ, sao lại thở ngắn than lâu năm thế?"
"Lục gia bọn họ thật sự có lỗi với Hi Hi, cũng có thể có lỗi với hai đứa bé, tôi rất có thể không thở dài sao?"
Năm năm, phần đông gánh nặng mọi đè không còn lên vai Đàm Hi, chúng ta cũng ko được chứng kiến sự béo lên của nhị đứa trẻ.
Tiếc nuối ư?
Có.
Nhưng càng áy náy với Đàm Hi những hơn, cơ mà trong áy náy còn tồn tại lẫn cả cảm kích, điều này càng tra tấn cõi lòng bạn ta.
Đạo cùn giảm thịt, dù chưa thấy tiết ngay tuy thế sự gian khổ lại tạo thêm gấp đôi.
Bác từ bỏ cũng ko nhịn được than thở, "Một cô nàng trẻ như cô ấy mà yêu cầu rời xa quê hương thật không dễ dãi gì. Cũng may là đang qua rồi, ngày tháng giỏi đẹp còn làm việc phía sau."
"Chỉ ao ước thế." Đàm Thủy Tâm xoay đầu nhìn ra phía ngoại trừ cửa sổ, sự nặng nhọc trong mắt bị vẻ kiên định thay thế.
Trước kia, bà bất lực, cứ rứa trơ góc nhìn hai người yêu nhau đề nghị bỏ qua nhau.
Hiện giờ, bà nhất định sẽ dùng rất là lực, quyết tất yêu để Đàm Hi với hai đứa trẻ nên chịu ấm ức.
Một đường phóng như bay về cho nhà.
Lục Giác Dân ngồi sống phòng khách, cửa bự mở rộng, vừa nghe tiếng động cơ liền liếc liếc qua cửa sổ một cái theo phiên bản năng, sau đó liền làm cỗ làm tịch cầm cố tờ báo lên đọc.
Chỉ phút giây sau, bà vắt Lục đi vào: "Sao trời lạnh cố này nhưng lại xuất hiện toang ra thế: ánh sáng thoát hết ra phía bên ngoài rồi."
Dì Hà nghe vậy liền mỉm cười nói: "Ông chủ cảm giác trong công ty bức bối đề xuất muốn xuất hiện để hít thở không khí"
"Cái phần còn kém gì vậy?" Bà thay thấp giọng lẩm nhẩm rồi thay đổi giày, toá khăn quàng cổ ra, bước vào trong phòng khách.
"Khụ! Về rồi à?" Lục Giác Dân ngấc đầu lên, trên mũi còn đeo một cái kính viễn thị.
"Ừ." Bà cố gắng gật đầu, đi vào bếp rót cho chính mình một cốc nước ấm, nạm trong tay uống tự từ, cũng ko định nói gì.
Ông thay Lục hóng hồi thọ cũng ko thấy bà nói gì phải đành phải dữ thế chủ động hỏi han: "Bà đã gặp mặt con nhỏ xíu kia chưa?"
"Đừng có suốt ngày con bé xíu này, con bé bỏng kia như thế nhé, fan ta không mang tên chắc?"
"..." Được, ông nhịn, "Thế bà đã gặp Đàm Hi chưa?"
"Rồi."
"Sau kia thì sao?"
"Cái gì?" trong lòng bà cụ đang xuất hiện việc nên không muốn nói nhiều lời.
Lục Giác Dân mau lẹ nóng nảy. Ngày thường không cho bà ấy nói thì bà ấy cứ kể mãi, giờ bảo bà ấy nói thì lại bắt đầu giả vờ yên ổn lặng!
Định làm gì thế hả?
"Tôi hỏi sau khoản thời gian bà thấy Đàm Hi rồi thì sao?" Tờ báo cũng sắp đến bị và đến rúm ró lại rồi.
"Sau kia tôi về thôi."
Đúng dịp này, bác bỏ Từ đã chứa xe xong, đi vào nhà, "Ông chủ."
"Tiểu Từ, ông nói cho tôi nghe, hôm nay ra ngoài làm rất nhiều gì thế?"
"Thì đi thẳng liền mạch tới biệt tự của cô ý Đàm, chạm chán hai cục cưng nhỏ." bác bỏ Từ hỏi gì nói nấy.
Đôi mắt trả của Lục Giác Dân nhanh chóng sáng bừng lên, ho khẽ nhì tiếng, cố gắng ngăn lại sự mừng húm trên mặt: "Hai tín đồ đã gặp hai đứa nhỏ xíu ấy rồi à?"
"Vâng! Cô chủ nhỏ dại đáng yêu thương vô cùng, còn cậu chủ bé dại lại trầm ổn hướng nội, hầu hết là long phượng trong loài người cả."
"Hừ! nhỏ nhắn tí nạm mà ông đã quan sát ra là rồng phượng trong loài tín đồ rồi cơ đấy?"
"Thì..." bác bỏ Từ không hiểu ý của ông cố kỉnh ra sao, hơi dừng lại một chút, sau đó chẳng nói tiếp nữa.
Cuộc thì thầm cứ núm ngắt quãng thân chừng.
Trong mắt Lục Giác Dân lập cập xuất hiện vẻ hối hận hận, nhưng kế tiếp lập tức thu lại sạch mát sẽ.
Lại hỏi: "Bây giờ lũ họ đang ở đâu thế?"
Bác từ bỏ báo ra tên khu.
"Hằng Phong hả? Sao cô ta lại không lựa chọn khu bởi vì Lục Thị khai phá chứ? Hừ, tôi biết tức thì là trong tâm địa cô ta vẫn còn ân oán giận, trường hợp không..."
"Lục Giác Dân! Ông đã nói đủ chưa hả?" Bà nạm Lục đùng một cái cao giọng, đôi mắt sáng trong chú ý ông chằm chặp, trong những số đó dần bao gồm ngọn lửa bốc lên.
Ông cầm cố Lục không hiểu biết tại sao thoải mái và tự nhiên bị quát: "Sao thoải mái và tự nhiên bà lại..." giận dữ lung tung núm hả?
"Tôi biết, ông không thích hợp Đàm Hi, vậy cho nên cũng không say mê lây sang nhị đứa trẻ. Ví như ông nhất định cứ kén cá chọn canh, ngại Đông hổ ngươi Tây như thế, được, 1 mình tôi yêu, 1 mình tôi thích! Ông đừng tất cả ngồi này mà nói dòng giọng chọc ngoáy, tôi nghe cũng khó chịu!"
"Không phải..." Ông nói không phù hợp hai đứa nhỏ bé ấy lúc nào chứ?
"Ồ, còn nữa." Bà cụ không cho ông có cơ hội giải thích, lại nói tiếp, "Từ tuần sau, tôi sẽ không còn về công ty từ thiết bị hai tới trang bị sáu."
"Là sao?" Bà còn định bỏ nhà trốn đi nữa à?
"Hi Hi đề nghị đi làm, tôi sang kia ở tiện chăm sóc bọn trẻ."
Lục Giác Dân bị thông tin này tạo cho ngẩn ngơ, sau một thời gian lâu mới uốn thẳng được đầu lưỡi, "Bà không ở nhà, nuốm tôi nên làm sao?"
"Tiểu Hà rất có thể nấu cơm, tè Từ đi với tôi qua đó là được."
"Tôi ko đồng ý!"
"Dù sao tôi cũng đã quyết định rồi, ông không gật đầu cũng cụ thôi!" Chưa lúc nào mạnh mẽ như thế, bà cụ nói hoàn thành liền chuyển phiên người đi lên lầu.
Ông rứa Lục bị dọa không nhẹ: "Bà đứng lại ngay!"
Đàm Thủy Tấm giới hạn bước, cũng chưa xoay đầu lại.
"Tôi ko đồng ý! hoàn hảo không đồng ý!" Lục Giác Dân giậm chân, tức giận y như một con sư tử xù bờm lên.
Xem thêm: Thói Quen Chạy Xe ' Âm Côn Có Hại Máy Không, Tác Hại Của Việc Âm Côn Bạn Nên Tránh
"Không đồng ý, vậy ly hôn." thanh thanh như không.
Ông cố kỉnh Lục sững ra tại chỗ, mặc thây gió lạnh thổi qua cửa sổ quấn quanh người ông.
Đột nhiên, ông lùi sau này hai bước, bửa ngồi xuống sofa, tay vỗ lực rũ xuống bên cạnh người. Mấy năm nay, thân hai người chưa lúc nào hết bào chữa cọ, tuy vậy bà ấy chưa bao giờ nói tới nhì chữ "ly hôn", mà lại ông cũng thế.
Giữa vk với chồng, tiếng nói kiểu này sẽ làm tổn thương cho tới tình cảm, cả ông với bà đều biết.
Thế nên, nếu như không phải quan trọng thì sẽ không còn vì giận dỗi mà lại nói ra nhì chữ này.
Nhưng vừa rồi...
Bà ấy thực sự ao ước thế.
Bác Từ ko đành lòng chú ý nữa, tiến lên khuyên nhủ: "Ông chủ, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ tuổi thật sự hết sức ngoan, bà chủ vẫn muốn có thêm nhiều cơ hội ở chung với chúng, bồi dưỡng tình cảm, dù sao... Cũng là chất của Lục gia mà."
Lục Giác Dân vẫn còn đó ngây người, ngần ngừ có nghe lọt trên mấy lời này giỏi không.
Bác Từ sợ ông không tin tưởng còn rước cả smartphone ra, mở album ảnh: "Ông coi đi, đây là ảnh do tôi chụp đấy."
Lúc này, trong mắt ông nạm Lục mới chuyển động một chút.
Bác Từ vội vã đưa mang lại ông xem: "Đây là cậu chủ nhỏ tuổi này, như nhau cậu nhì khi còn bé dại luôn, ngay cả tính cách cũng tương tự hệt."
Sau đó, lại vuốt vơi màn hình, một bức ảnh khác bị kéo ra, "Đây là cô công ty nhỏ, y hệt như một cục tuyết nhỏ tuổi ấy, gương mặt xinh xắn như cô Đàm mà lại mắt lại rất giống bà chủ, hầu hết là đôi mắt hạnh lớn tròn. Cũng tương đối quấn người, miệng nhỏ tuổi ngọt ngào như rót ra mật ấy."
Bác từ nói, Lục Giác Dân nhìn.
Trong hình ảnh chụp, cô nhỏ nhắn con một tay nâng vương miện, một tay ráng gậy ma pháp, cằm hếch lên cao, ánh mắt hơi bể nghễ nhưng niềm vui lại cực kì ngọt ngào, vừa có khí nuốm của bậc nữ vương lại không mất đi sự ngoan ngoãn, và ngọt ngào của một cô công chúa.
Đầu ngón tay ông ráng Lục khẽ nhúc nhích, kéo một tấm hình ảnh ra, là hình ảnh cậu nhỏ nhắn con bị chụp lúc vừa ngước đầu lên, không hề cố tình bày ra bốn thế và vẻ mặt, đường nét mặt như nhau Lục Chinh, cũng có thể có mấy phần tương tự với Lục Giác Dân.
Rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, mặc dù trên khía cạnh Lục Giác Dân tỏ vẻ bình thản nhưng trong tâm địa thì sớm vẫn sống cuộn biển khơi gầm rồi.
Bác tự vẫn tận tình răn dạy bảo, "... Bà công ty cũng nguyên nhân là nghĩ đến hai đứa nhỏ nhắn thối, thông thường cổ Đàm rất mắc công việc, mời người giúp vấn đề cũng không xứng đáng tin lắm, chỉ có tự mình quan tâm mới rất có thể yên tâm, thế nên thái độ bà ấy mới kiên quyết như thế."
Lục Giác Dân đưa smartphone lại cho bác bỏ Từ, hừ lạnh một tiếng: "Bà ấy quyết định mà không thèm trao đổi với tôi một giờ nào, sao hả, hại tôi bội nghịch đối à?"
Bác Từ lặng lặng, trong thâm tâm thầm mắng: Nhìn bốn thế vừa rồi thì ví dụ là ông không đồng ý còn gì.
"Dù sao bà ấy cũng nên bàn bạc với tôi vẫn chứ? Sao cứ tự mình quyết định..." Ông thay lầm bầm, "Cứ như tôi là người băn khoăn nói tình yêu ấy..."
Bác Từ ko nghe rõ, vẫn định há miệng hỏi lại.
Đột nhiên lại nghe ông thay Lục nói: "Thực ra cũng chẳng cần bất tiện như thế, chẳng nên cứ mang hai đứa nó về đây mà chăm là được rồi à? Đi tới đi lui không sợ mệt?"
"Nhưng cổ Đàm nói, nhị đứa phải ở trong nhà vì bầy chúng sợ fan lạ."
"Hừ! lấy cớ!" cụ thể là Đàm Hi nhằm phòng ông, cấm đoán ông tới gần đồng chí trẻ.
Lục Giác Dân làm rõ trong lòng.
Nhưng ông còn giải pháp nào?
Bà già đơn vị ông quyết tâm tuân theo ý mình. Đàm Hi phòng ông như chống trộm. Thằng chó con Lục Chinh cơ càng không nhất thiết phải nói, còn cãi tay đối với ông, nói mấy câu rõ là hung ác nữa.
Giờ ngay cả Tiểu từ cũng suy nghĩ ông ta là người ác, tận tình khuyên nhủ bảo.
Trong lòng ông cụ thoải mái và tự nhiên cảm thấy đau lòng, sao ông lại sinh sống thành tầm vóc ngày hôm nay?
Hiện tại toàn bộ mọi fan đều hoài nghi ông, vậy gồm phải sau đây ông sẽ bị cả đồng đội xa lánh không?
Bên kia, Đàm Hi tiễn bà rứa Lục đi xong xuôi liền dẫn hai đứa con vào nhà.
Cô bé nhỏ con nhanh nhẹn mặc đầm lên người, còn bảo Đàm Hi chải lại tóc mang đến mình, "A... Cần búi cao lên, cao cao, thế new cài vương vãi miện được."
Đàm Hi hãn hữu khi nhàn hạ như núm này, rất có thể ở nhà chơi với con nên đáp ứng yêu mong của con gái một giải pháp vô điều kiện.
"Còn nhỏ xíu mà đã thích điệu đà thối như vậy, to lên phải làm thế nào đây?" Đàm Hi vừa chải đầu vừa chòng ghẹo cô bé.
Ngộ Hạ đáp lại ngay, "Lớn lên rồi tiếp tục điệu đà, không, yêu cầu là trang điểm xinh đẹp!" cục cưng dùng sữa tắm hương thơm cam, ko thối, thơm mà!
Đàm Hi cần sử dụng kẹp cố định và thắt chặt búi tóc nhỏ, lại chỉnh một chút tiếp nối ngắm lại một hồi, "Xong rồi."
Ngộ Hạ mau lẹ đứng lên, ra khỏi ghế, chân nhỏ tuổi loăng quăng chạy cho tới trước gương, hết tạo vẻ chụp hình lại làm một chiếc wink.
Làm Đàm Hi nhìn mà ko khỏi nhảy cười.
A Lưu sẽ hóa giải đồng hồ chạm màn hình thông minh không hề ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững phun ra một chữ...
"Ngốc."
Cùng thời gian, trên tòa nhà văn phòng của trụ sở doanh nghiệp Thịnh Mậu, BMW ngừng trước cửa ngõ xoay sẽ gần đôi mươi phút.
Đúng vào giờ ăn cơm trưa nên có rất nhiều nhân viên công sở đi ra ngoài ăn, ai nấy đều tò mò quan sát dòng xe.