Thơ tình Việt Nam, tương tự như tiểu thuyết tình cảm, chỉ mới ban đầu xuất hiện từ trên đầu thế kỷ 20, mà lại đã sớm tạo nên các hay tác. Dưới đó là 9 bài xích thơ tình hay nhất từ trên đầu thế kỷ đôi mươi đến nay. (Trong vậy kỷ 21, không có thêm được bài thơ tình nào, cứ thể như tình thân đã mất tích vậy).
Bạn đang xem: Các nhà thơ tình nổi tiếng việt nam
#9. Khi NÀO THẤY – XUÂN HOÀNG
Khi nào thấy trê tuyến phố dài mệt mỏi mỏi Cần nghỉ ngơi đôi phút cạnh dòng sông Em hãy cho tìm tôi nơi bến đợi Tán đa tôi bóng non vốn quen dừng
Khi như thế nào thấy bi thảm phiền gặm nhấm Cần một lời tiếp sức nhằm đi xa Em hãy mang đến tìm tôi nơi bến bãi vắng Biển tôi chờ con sóng ngân nga
Lúc nào kia lòng sở hữu thương tích (Những vệt thương vô ý tự khiến nên) Em hãy đến chúng tôi chiều tĩnh mịch Tôi xin làm nhỏ suối tắm mang đến em
Nếu đề nghị nữa tôi là hồ nước trên núi Trong hoang vu tĩnh mịch ngắm mây trời Em hãy đến, chim thiên nga, cánh mỏi Đậu lặng lành trên gương mặt hồ tôi
#8. SÓNG – XUÂN QUỲNH
Dữ dội cùng dịu êm Ồn ào cùng lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm thấy tận bể
Ôi bé sóng ngày xưa Và ngày tiếp theo vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể Em suy nghĩ về anh, em Em suy nghĩ về biển khơi lớn Từ ở đâu sóng lên?
Sóng ban đầu từ gió Gió ban đầu từ đâu? Em cũng chần chờ nữa Khi như thế nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi nhỏ sóng ghi nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ mang lại anh Cả vào mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi làm sao em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương
Ở ngoại trừ kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con như thế nào chẳng cho tới bờ Dù muôn vời phương pháp trở
Cuộc đời tuy dài thế Năm mon vẫn đi qua Như biển cả kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra Thành trăm bé sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để nghìn năm còn vỗ
#7. LINH MỤC – NGUYỄN TẤT NHIÊN
1. dĩ vãng là địa ngục giam hãm đời muôn năm tôi – người yêu dĩ vãng nên sống ngay sát Satan ngày kia nghe lời quỉ giáng nạm thêm một lần trong kiếp tín đồ linh mục xao tí hon cơn điên trăng!
2. vì tôi là linh mục không mang áo đơn vị giòng nên suốt đời hiu quạnh nên suốt thời gian sống lang thang! vì tôi là linh mục giảng lời người tình gian nên không tồn tại thánh kinh nên không tồn tại bổn đạo nên không có giáo đường (một tín đồ duy nhất vừa thiêu huỷ lầu chuông!) vì tôi là linh mục phổ lời người tình gian thành câu thơ bi thảm bã nên hạnh phúc đâu còn nên fan tình duy nhất vừa thiêu huỷ lầu chuông vì tôi là linh mục không biết khía cạnh thánh thần nên tín đồ vật duy nhất cũng là đấng quyền năng!
3. tín đồ dùng là bạn tình người tình là ác quỉ ác quỉ là quyền năng quyền năng là tín đồ tín thiết bị là người tình (vì tôi là linh mục giảng lời người yêu gian!)
4. vì tôi là linh mục không biết cọ tội người nên lặng lẽ lúc chết tội mình còn thâm nám vai…
#6. Xem thêm: Thần Tượng Bolero 2018 Tập 7 Full Hd), Thần Tượng Bolero 2018 Tập 6 Full Hd
Mau cùng với chứ, vội vã lên cùng với chứ,Em, em ơi, tình non đã già rồi; Con chim hồng, trái tim nhỏ tuổi của tôi, Mau với chứ! thời hạn không đứng đợi. Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới; Nhưng song ngày, tình mới đã thành xưa. Nắng mọc không tin, hoa rụng không ngờ, Tình yêu đến, tình thân đi, ai biết! Trong gặp gỡ gỡ đã tất cả mầm ly biệt; Những vườn cửa xưa, nay đoạn tuyệt vệt hài; Gấp đi em, anh cực kỳ sợ ngày mai; Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.
*
Vừa xịch gối chăn, mộng rubi tan biến; Dung nhan xê động, vẻ đẹp tan tành. Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh, Quay mặt lại: cả lầu chiều đang vỡ.
Vì chút mây đi, theo làn vút gió. Biết rứa nào mà lờ đờ rãi, em ơi? Sơm nay sương xê xích cả chân trời, Giục hồng nhạn thiên trở về cõi Bắc. Ai nói trước lòng anh không phản trắc; Mà lòng em, sao lại cứng cáp trơ trơ? – Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ, Đốt muôn nến sánh phương diện trời chói lói; Thà một phút huy hoàng rồi bỗng dưng tối, Còn hơn bi lụy le lói xuyên suốt trăm năm. Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm, Anh hút nhuỵ của từng giờ tình tự. Mau cùng với chứ! gấp rút lên cùng với chứ! Em, em ơi! Tình non chuẩn bị già rồi…
#5. KHÚC MÙA THU – HỒNG THANH QUANG
Đã biết ta giờ không trẻ nữa Sao yêu đương ai sống mãi cung Hằng Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế Chẳng chịu đựng nhoà khi tới giữa mùa trăng
Tôi sẽ yêu như chết là hạnh phúc Tôi sẽ quên mình chỉ để suy nghĩ về em Người lũ bà đậy đêm vào vào tóc Có điều đưa ra em mải miết đi tìm?
Tôi đang đi tới cùng em và tôi biết Em cũng chính là như mọi tín đồ thôi Nhưng chưa hết cuộc yêu thương tôi sẽ hiểu Em ám hình ảnh tôi trọn một kiếp người
Ngay cả nếu lặng lẽ em hoá đá Bầu im yên đã và đang vỡ rồi Mênh mông quá không gian này ai lấp Khi thanh âm cũng bất lực như lời
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy Nỗi đơn độc vằng vặc giữa trời Người lũ bà cất đêm vào vào tóc Em search gì khi bế tắc về tôi?
#4. EM GẦY NHƯ LIỄU vào THƠ CỔ – NGUYÊN SA
Em gầy nghe trời lượng vẫn hao Em ngồi vào nắng đôi mắt xanh xao Anh đi giữa một ngàn thu cũ Nhớ mãi ngày thu bẽn lẽn theo
Anh ghi nhớ em ngồi áo white thon Ngàn năm còn mãi cơ hội gần quen Em ốm như liễu trong thơ cổ Anh vứt trường thi lúc thịnh Đường
Anh lưu giữ sông có nguyệt kỳ lạ lùng Có trời vệ sinh lách chỗ hư không Em tìm chăm sóc trong đôi mắt Thấy cả vô cùng mặt dưới sông
Anh vậy tay mang đến chặt giờ đồng hồ đàn Tiếng mềm khá thở, tiếng thơm ngoan Khi nghe tiếng lạnh lẽo vào da thịt Nhớ tiếng thơ về tất cả tiếng em.
#3. NGƯỜI HÀNG XÓM – NGUYỄN BÍNH
Nhà thiếu nữ ở cạnh đơn vị tôi, Cách nhau mẫu giậu mồng tơi xanh rờn. Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có thể có nỗi bi thảm giống tôi. Giá đừng bao gồm giậu mùng tơi, Thế như thế nào tôi cũng sang nghịch thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất dịu nhàng… Có bé bướm trắng hay sang bên này. Bướm ơi, bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ tuổi câu này chút thôi… Chả bao giờ thấy phụ nữ cười, Nàng hong tơ ướt ra phía bên ngoài mái hiên. Mắt phái nữ đăm đắm trông lên… Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi, Tôi bi thảm tự hỏi: tốt tôi yêu thương nàng? – Không, từ ân ái nhỡ nhàng, Tình tôi than giá gio tàn có tác dụng sao!
Tơ hong đàn bà chả chứa vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang. Mấy hôm nay chẳng thấy nàng. Giá tôi cũng có thể có tơ vàng nhưng hong.
Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là ko nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng rẽ nhớ chúng ta vàng ngày xưa.
Tầm trung bình giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm! Cô đối chọi buồn lại thêm buồn… Tạnh mưa bươm bướm biết còn lịch sự chơi?
Hôm ni mưa đang tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười ko sang. Bên hiên vẫn vắng nhẵn nàng, Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…
Nhớ con bướm trắng kỳ lạ lùng! Nhớ tơ xoàn nữa, nhưng lại không nhớ nàng. Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu đựng tang con gái đi thôi! Đêm qua nữ giới đã bị tiêu diệt rồi, Nghẹn ngào tôi khóc… trái tôi yêu thương nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng nhưng sang bên này!
#2. GÁI QUÊ – HÀN MẶC TỬ
Xuân trẻ, xuân non, xuân định kỳ sự Tôi đều phân biệt trên môi em Làn môi mong mỏng tanh tươi như máu Đã khiến cho môi tôi mấp máy thèm
Từ lúc tóc em quăng quật trái đào Tới chừng cặp má đỏ au au Tôi đều nhận biết trong con mắt Một vẻ thơ ngây và mong ao
Lớn lên, em đã biết làm duyên Mỗi lúc gặp gỡ tôi bít nón nghiêng Nghe nói ba em chưa chịu nhận Cau trầu của khách hàng láng giềng bên
#1. GỬI NGƯỜI DƯỚI MỘ – ĐINH HÙNG
Trời cuối thu rồi – Em sinh hoạt đâu? Nằm mặt đất lạnh cứng cáp em sầu? Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy Ta ước ao vào thăm nấm tuyển mộ sâu
Em mộng về đâu? Em mất về đâu? Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu Đấy màu hương khói là màu mắt xưa
Em sẽ về chưa? Em sắp tới về chưa? Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ Ta ở rỏ lệ gọi thơ điện thoại tư vấn hồn
Em hãy mỉm cười lên vang cõi âm Khi trăng thu lạnh bước tiến thầm Những hồn cảm thấy bao năm trước Nay đang vào bình thường một khu vực nằm
Cười lên em! Khóc lên em! Đâu trăng tình sử Nép áo nai lưng duyên? Gót sen tố nữ Xôn xao tối huyền Ta đi, lạc xứ thần tiên Hồn trùng dương hiện tại bóng thuyền U Minh
Ta gởi bài thơ anh linh Hỏi người trong mộ có rùng mình? Nắm xương thô lạnh còn ân ái? Bộ ngực bi tráng vẫn rợn tình?
Hỡi hồn tuyết trinh! Hỡi người tuyết trinh! Mê em, ta bay thân hình Nhập hồn cây cỏ, nhiều tình mỗi đêm
Em gồm vui thêm? Em có bi đát thêm? Ngồi bên cửa mộ Kể mang đến ta biết nỗi niềm
Thần chết cười trong cỗ ngực điên Ta nghe em thở tiếng ưu phiền Nỗi lòng xưa dậy chảy Thanh Vắng Hơi đất mê người – Trăng hiện lên
Cáo Tập Sự
Đọc thêm: Mời chúng ta tham gia sự khiếu nại Phê Thơ #2: Thơ dân gian – hầu hết vần thơ khuyết danh để thuộc Book Hunter quan niệm lại định nghĩa dân gian nói chung và thơ dân gian nói riêng, và trải nghiệm các hiệ tượng thơ dân gian không giống nhau trên chũm giới.