Ông được xem như như là một trong những cây cổ thụ của nền văn học tập Việt Nam. Bài thơ Đi Đi Em đó là nỗi niềm, cảm hứng của ông khi đứng trước giây phút chia ly đầy nhớ tiếc , tiếc nuối thương đến người anh em của mình. Qua bài xích thơ bọn họ cũng có thể thấu được nỗi thống khổ của các phận nghèo. Bài xích thơ đến nay vẫn nguyên quý giá cho số đông ai lâm vào cảnh hoàn cảnh ai oán giống như Phước
Chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận sâu sắc bài thơ Đi Đi Em này nhé!
Tóm tắt nội dung
Đi Đi Em
Rứa là hết! Chiều ni em đi mãiCòn ước ao chi ngày quay trở về Phước ơi!Quên làm sao, em hỡi, lúc phân tách phôiBởi khác cảnh, nhì đứa mình nghẹn nói.
Bạn đang xem: Bài thơ đi đi em
Em len lét, cúi đầu, tay xách góiÁo quần dơ, cắp chiếc nón le teVẫn không thôi, lời day ngừng nặng nềHàng dây tiếng rủa nguyền trên mồm chủ!
Biết ko em, nỗi lòng anh lúc ấy ?Nó tơi bời đau khổ lắm em ơi!Bàn chân em còn luyến tiếc ko rờiNơi em đã thuộc anh vui phút chốc.
Những đêm tối, anh viết bài bác em họcCho em quên giảm nỗi nhọc ban ngàyNơi bao nhiêu quan tâm tuổi thơ ngâyAnh đã trút mang đến lòng em tất cả!
Em ngoái cổ chú ý anh ta chỉ trảThầm lẫn nhau đôi đôi mắt ướt ly sầu!Biết làm cho sao, em hỡi, nói với mọi người trong nhà ?Tiếng chưởi mắng vẫn xịt hoài, nhục nhã!
Thì em hỡi! Đi đi, đừng tiếc nữa!Ngại ngùng chi ? Nấn ná một số bí quyết nhỏ phiền!Đi đi em, quả cảm bước chân lênỪ đói khổ đâu chỉ có là tội lỗi!
Anh new hiểu: càng ngậm ngùi khổ tủiCàng dày thêm uất hận của lòng taNuôi đi em, cho tới lớn, cho giàMầm hận ấy vào lồng xương ống máu
Để thêm lạnh mai tê hồn chiến đấuMà hôm nay anh đã nhóm vào lòng!
Phân Tích bài bác Thơ Đi Đi Em ở trong nhà thơ Tố Hữu
Bài thơ “Đi đi em” là bài bác thơ trữ tình nổi tiếng ở trong nhà thơ Tố Hữu vào tập thơ “ từ bỏ ấy” sáng tác từ ngày xưa cách mạng. Bài xích thơ là sự việc chia sẻ, thông cảm và cũng chính là lời thúc giục, khuyến khích em Phước, một đứa bé bỏng đi làm việc bị gia chủ đuổi mắng nhục nhã.
Nhà thơ đang truyền mang lại em Phước chỗ dựa tinh thần, lòng tin và sức mạnh, nghị lực nhằm vượt lên số phận, vượt lên hoàn cảnh. Bài thơ được viết trường đoản cú một mẩu truyện có thực về em bé xíu đi sinh sống mà thiết yếu nhà thơ từng gần gũi, hội chứng kiến.Mở đầu bài bác thơ là tiếng thở nhiều năm đầy nuối tiếc nuối khi đơn vị thơ bắt buộc thầm chia ly với em nhỏ bé đi ngơi nghỉ tên là Phước:
” cố gắng là hết! Chiều ni em đi mãiCòn mong muốn chi ngày quay trở về Phước ơi!…”
Chứng con kiến cảnh Phước bị xua đi, Tố Hữu âm thầm kêu lên xót xa trong thâm tâm và thầm gọi Phước. Tiếng call chứa chan lòng yêu thương,cảm thông và phân tách sẻ. Tình yêu yêu, bênh vực kẻ nghèo khổ, yếu hèn hèn vẫn bị cái ác vùi dập, trà đạp mang lại cùng tận trong tim nhà thơ trỗi dậy.
Xem thêm: Top 10 Bánh Sinh Nhật Siêu To Khổng Lồ, Bánh Sinh Nhật Siêu To Khổng Lồ Mừng Sinh Nhật
Bài những Lượt Xem nhà thơ Tế khô giòn cùng mọi trang thơ lôi kéo nhất phần 2
Nhà thơ hy vọng an ủi, mong muốn nói cùng với Phước bằng lời cơ mà bất lực:
” Quên làm đưa ra em hỡi lúc chia phôiBởi không giống cảnh nhì đứa bản thân nghẹn nói…”
Chỉ có ánh nhìn và giọt nước đôi mắt trao nhau, hiểu nhau cho tất cả nỗi lòng .Sợi dây tình cảm anh em giữa bên thơ cùng Phước đang trở thành sâu nặng , được vun đắp bởi những kỉ niệm và tình yêu thương trong thời gian gần cận bên nhau. Trả cảnh ở trong nhà thơ như ý hơn nhưng không đủ tài năng bảo vệ, che chắn cho hoàn cảnh đi ngơi nghỉ của Phước. Nhà thơ chỉ rất có thể giúp Phước bởi những gì tất cả thể. Bởi vậy, nhà thơ cần thiết cứu vãn được hoàn cảnh Phước lúc bị nhà đuổi. Lòng yêu thương cùng sự bất lực bây giờ bấy giờ sẽ day kết thúc lòng nhà thơ mãi ko nguôi. Tố Hữu còn lưu giữ mãi hình ảnh em Phước lúc ấy và những lần nhớ đến là 1 trong lần trái tim bên thơ nhói đau cùng nhà thơ tuôn trào nước mắt:
” Em nem nép ,cúi đầu ,tay xách góiÁo quần dơ, cắp chiếc nón le teVẫn chưa khỏi bệnh lời day dứt nặng nềHàng giây tiếng rủa nguyền bên trên miệng chủ !”
Bằng từ bỏ ngữ chế tạo hình, nhà thơ đang khắc họa đậm đường nét hình ảnh chú bé xíu đi nghỉ ngơi khi đang bị rơi vào cảnh ngộ cùng cực. Trung khu trạng nhức khổ, tủi nhục hiện hữu qua những từ ngữ” len lét, cúi đầu”. Thân phận túng bấn với gia tài duy nhất thời gian ra đi là gói đồ đối chọi sơ, rách nát xách trên tay. Toàn thân tiều tụy , nhếch nhác hơn bao giờ hết với mẫu nón rách rưới mướp cắp theo bạn và dáng đi hồi hộp vô phương. Chỉ đọc mấy câu thơ này , hình dung hình ảnh Phước lúc này cũng đủ ta tuôn trào nước mắt thuộc nhà thơ,. Mẫu thân phận ngơi nghỉ đợ của đứa bé xíu mồ côi đã gian khổ lắm rồi hơn nữa bị chửi mắng, bị xua đuổi đi thì em có thể bước đi về đâu bây giờ. Trước đôi mắt em là con phố đời hy vọng manh, mù mịt hơn bao giờ hết. Còn, phía sau em, tiếng chửi mắng nặng nằn nì của gia nhà vẫn liên tiếp không thôi . Giờ chửi mắng đó không chỉ có dồn đẩy Phước đến cách đường cùng hơn nữa trà đấm đá lên cả danh dự, lòng từ bỏ trọng con tín đồ duy nhất sót lại trong em.
Trong cảnh ngộ ấy, chổ chính giữa trạng của nhà thơ vô cùng xót xa, đau đớn:
” Biết ko em, nỗi lòng anh khi đó?Nó tơi bời ,đau đớn lắm, em ơiNhà thơ cảm nhận thâm thúy tâm trạng của Phước:Bàn chân em còn luyến tiếc không rờiNơi anh đã thuộc em vui phút chốc ”
Tuổi thơ Phước sớm yêu cầu chịu mồ côi, buộc phải đi ngơi nghỉ lại thêm bị rơi vào hoàn cảnh địa ngục tù của chủ nhà gian ác , đày đọa em cả nuốm xác, vật hóa học và lòng tin bằng đầy đủ trận đòn đầy đấm đá bạo lực . Em hoàn toàn có thể cam chịu và dày dạn với nỗi nhức ấy. Em cũng có thể ra đi không hề luyến tiếc. Nhưng, cẳng bàn chân Phước còn luyến tiếc không rời bởi còn nặng trĩu một ơn huệ với công ty thơ.. Bao gồm nhà thơ là người anh đã từng gần gũi, đem lại cho Phước gần như phút giây hạnh phúc hiếm hoi để Phước cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, cảm thấy mình còn là con người:
” Những ban đêm ,anh viết bài xích em họcCho em quên giảm nỗi nhọc ban ngàyNơi biết bao chăm lo tuổi thơ ngâyAnh vẫn trút mang đến lòng em toàn bộ !”
Nhà thơ đã dành cho Phước đầy đủ giờ phút thật thanh bình, hạnh phúc, sưởi ấm cho em bởi tình yêu thương thương, xua tan giá chỉ băng, âu sầu và nhọc nhằn mang lại em bằng tình yêu thương thương hết thảy. Nhà thơ còn soi sáng cho em bằng tâm hồn cùng trí tuệ, lấy ánh sáng văn hóa đến đến em như một fan thầy thứ nhất của cuộc đời em nhỏ xíu đi ở, ý muốn em sau gồm dịp sẽ đổi đời. đầy đủ kỉ niệm ấy lúc này sao nhưng thiêng liêng với Phước mang lại vậy. Em thầm lạy tạ nhà thơ:
” Em ngoái cổ quan sát anh ,ta chỉ trảThầm lẫn nhau đôi mắt ướt ly sầu !Biết làm thế nào , em hỡi ,nói bên nhau ?Tiếng chưởi mắng vẫn phun hoài ,nhục nhã !”
Phước cấp thiết ở lại được nữa vày tiếng chửi mắng vẫn phun hoài, do nhục nhã lắm rồi. Em nên đi thôi cho dù em không biết sẽ đi đâu về đâu trong dòng xã hội u ám bấy giờ. Em ngoái cổ chú ý nhà thơ với nước mắt tuôn trào trao nhau nỗ lực cho lời trợ thời biệt. Tầm nhìn ấy, giọt nước mắt ấy ám hình ảnh suốt cuộc đời nhà thơ, thôi thúc nhà thơ đi cho với chân trời giải pháp mạng để tranh đấu cho trường đoản cú do, độc lập. ánh nhìn ấy, giọt nước đôi mắt ấy của em sẽ đi theo suốt cuộc đời em bé nhỏ đi ở một tấm lòng sâu nặng ơn tình mà em băn khoăn được lúc nào mới có thể đáp đền rồng lại được vối đơn vị thơ, một nỗi uất hận cực độ với kẻ ác cơ mà em đắn đo mình chình là người sẽ lật đổ nó sau này.
Trong tình cảnh bi khu đất ấy, Phước rất cần có sự an ủi, khích lệ để em quá qua bế tắc, yếu hèn đuối.. Công ty thơ đang cảm nhận sâu sắc và khích lệ em rất là kịp thời và hiệu quả:
Thì em hỡi ,đi đi ,đừng tiếc nữaNgại ngùng chi ,nấn ná chia sẻ thêm phiền !Đi đi em,can đảm bước chân lênừ đói khổ đâu riêng gì là tội trạng !
Anh mới hiểu càng ngậm ngùi khổ tủiCàng dày thêm uất hận của lòng taNuôi đi em ,cho đến mập đến giàMầm hận ấy ,trong lồng xương ống máu
Để thêm nóng mai tê hồn chiến đấuMà từ bây giờ anh vẫn nhóm trong trái tim !
Nhà thơ thúc giục Phước thường xuyên và vô cùng ngừng khoát, khỏe khoắn mẽ” Đi đi em…”như tiếp mang lại em sức khỏe của hành động và hành vi hoàn toàn đúng. Lời thúc giục kia càng mạnh bạo và hiệu quả bởi công ty thơ còn phối hợp phân tích, giảng giải đến em nhận ra lẽ sống trên đời, phân biệt giá trị làm người cho Phước nhằm em trút không bẩn khổ đau, tủi nhục, tự tôn hướng về phía trước. Cuộc đời sẽ không còn trói chặt chân em trong chiếc địa ngục gian ác ấy, sẽ không giam hãm được em trong ko gian nhỏ dại hẹp ấy. Em sẽ là chú chim tung cánh sổ lồng. Ít ra, em đang rất được tự vày Em bao gồm quyền đi tìm cho mình một cuộc sống khác tốt đẹp hơn. Để cuộc sống thường ngày ấy sẽ xuất sắc đẹp hơn, nhà thơ không chỉ có truyền mang đến em lòng tin và còn truyền mang lại em ngọn lửa và sức khỏe chiến đấu . Chẳng thể sống cam chịu. Không thể để điều ác lấn át loại thiện. Đó là chân lý, là thừa nhận thức và cũng là ngọn lửa vẫn nhen nhóm, nung nấu trong thâm tâm nhà thơ khi người sáng tác nhận thức sâu sắc từ thực tế cuộc sống thường ngày đầy rẫy đau thương, bất công đó.Bài thơ “ Đi đi em” của Tố Hữu vừa tràn đầy cảm xúc vừa gồm tính kiến thức cao, gồm tính chiên đấu cao.Bài thơ không chỉ là là lời chia sẻ, thúc giục trong phòng thơ với em Phước nhưng mà cũng là lời phân tách sẻ, thúc giục chung trong phòng thơ với tất cả mọi bạn cần lao như thiết yếu nhà thơ vẫn nguyện đính thêm bó , đại chiến và hy sinh trong bài xích thơ” trường đoản cú ấy”:
” Tôi buộc lòng tôi với mọi ngườiĐể tình trang trải với muôn nơiĐể hồn tôi cùng với bao hồn khổGần gũi nhau thêm mạnh khỏe khối đời. ”
Ngày nay, cuộc sống đời thường đã tự do trên đất nước ta nhưng không phải đã mất những mảnh đời, hầu như thân phận cơ cực, nghèo khổ. Cũng không phải đã không còn bạo lực gia đình, bạo lực xã hội, bất công, ngang trái…Bài thơ “ Đi đi em” vẫn còn tồn tại giá trị và sức khỏe với mọi ai bị rơi vào cảnh ngộ bi đát, khốn cùng như Phước.
Trên đây, uct.edu.vn vẫn dành tặng kèm bạn bài thơ Đi Đi Em của phòng thơ Tố Hữu. Qua bài xích thơ chúng ta cũng có thể phần nào đọc được ý nghĩa của bài bác thơ. Công ty thơ diễn đạt nỗi yêu thương xót, day chấm dứt cho số phận bi ai của bạn mình coi là bạn bè nhưng quan yếu giúp được gì. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!